* "Làm bạn bè của tôi, cô cũng phải nhìn lại chính mình xem có tư cách hay không, cô tính là cái thá gì chứ?"
Đường Tông khinh thường nói.
Tưởng Uyển cúi đầu, ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc, câu nói này hoàn toàn bỡn cợt cô ta không đáng một đồng, đã thế lại còn trước mặt Tô Nghênh Hạ!
"Tổng giám đốc Đường, sau khi trở về, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy, đã làm phiền ngài rồi."
- Kiệt nói.
Đường Tông nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, chỉ thấy Hàn Tam Thiên rất nhỏ gật đầu một cái, anh ta mới dám nói:
"Sau này suy nghĩ lại về thân phận của chính mình đi, chuyện hôm nay coi như xong, nếu như có lần sau, các người đừng mơ sống an ổn ở cái huyện Bân này."
Nhìn thấy Đường Tông rời đi, Liễu Trí Kiệt mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác bị dọa đến mềm cả chân rồi.
| May mắn Đường Tông cũng không trách
móc gì, nếu không lấy năng lực của ông ta cũng không thể nào gánh vác được hậu quả.
"Tưởng Uyển, bây giờ đã biết tác hại của việc khoác lác chưa, sau này mấy câu như vậy tốt nhất nên nói ít lại, nếu không hại người hại cả mình cũng không tốt đâu."
Tưởng Lam thở ra một hơi, cười nói.
Sắc mặt Tưởng Uyển âm trầm, nghiến
răng nghiến lợi nói:
"Di Lam, cho dù Liễu Trí Kiệt không phải là bạn của Đường Tông thì cũng tốt hơn con rể của dì một trăm lần, ít nhất anh ấy không phải là đồ vô dụng."
"Nhưng mà Hàn Tam Thiên chưa bao giờ khoác lác hết, điểm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685386/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.