Đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đưa túi đồ cho Tô Nghênh Hạ.
"Nghênh Hạ, cô không mở ra nhìn xem sao? Cũng không biết anh ta đã mua cái thứ vớ vẩn gì."
Tưởng Uyển âm dương quái khí nói.
Mua cái gì, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói cũng không quan trọng lắm, chỉ cần là do Hàn Tam Thiên tặng, cô sẽ thích.
"Về nhà rồi xem."
Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Uyển muốn vạch trần Hàn Tam Thiên mua đồ rách nát, đương nhiên không thể đợi về đến nhà rồi mới xem được, nếu không sao cô ta có thể nuốt cục tức này xuống được chứ?
Vừa rồi vì chuyện của Đường Tông mà bị mất mặt, cô ta phải vì mình mà tìm về chút mặt mũi mới được.
Cô ta cướp lấy túi đồ từ trong tay Tô Nghênh Hạ, Tưởng Uyển nói:
"Cũng không phải là chuyện gì xấu hổ, vì
sao lại phải đợi về nhà xem chứ, chẳng lẽ cô sợ cái túi này sẽ khiến cô mất mặt sao?"
"Tưởng Uyển, chị đừng có quá đáng."
Tô Nghênh Hạ không vừa lòng nói, gọi thẳng tên Tưởng Uyển, chứng minh có rất tức giận.
Hành động của Tưởng Uyển quả thực rất quá đáng, hơn nữa còn không có một chút lễ phép nào. Nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, nói:
"Nghênh Hạ, từ lúc nào mà cô không biết
lớn nhỏ như vậy hả, tôi là chị của cô, sao cô có thể gọi thẳng tên của tôi được hả?"
"Tưởng Uyển, chị còn lớn hơn tôi, chẳng lẽ một chút lịch sự chị cũng không biết sao?"
Tô Nghênh Hạ nói.
"Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685387/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.