Mọi người trên thính phòng đều xoa tay, bộ dáng hưng phấn chờ mong. Mặc Dương và Lâm Dũng nghe họ thảo luận, biểu cảm nghiêm túc lên.” “Đạo Thập Nhị này rất mạnh ư?” Mặc Dương hỏi. Lâm Dũng sợ hãi nói: “Video quay lại trận đấu của tên đó rất ít, nhưng đây là người duy nhất giữ ngôi vị toàn thắng. Hơn nữa ra tay không hề lưu tình chút nào, đối thủ của tên đó may nhất là nằm viện một tuần.” “Có cách nào ngăn được không, không thể nhìn Hàn Tam Thiên bị thương được.” Mặc Dương nói. Lâm Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Bên đấu trường đã bị mất mặt rồi, chắc chắn sẽ không buông tha cho Hàn Tam Thiên. Việc này liên quan đến mặt mũi của đấu trường. “Anh Mặc, lúc này chỉ có thể trông chờ vào khả năng của anh Tam Thiên. Chúng ta mà nhúng tay vào, nếu kinh động đến Diệp Phi thì càng nghiêm trọng hơn thôi.” Lâm Dũng nói. Trên đấu trường, Đao Thập Nhị nói với Hàn Tam Thiên: “Anh bạn, tôi đề cử cậu khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phố, bác sĩ ở đó không tồi đâu.” Khi Hàn Tam Thiên đối mặt với Đao Thập Nhị không còn thoải mái như trước nữa. Anh có thể nhìn ra được Đạo Thập Nhị là một người tàn nhẫn, hơn nữa có khả năng rất mạnh. Viêm Quân đã nói qua, đối mặt với bất cứ kẻ địch nào cũng không thể chủ quan, đặc biệt là khi đối đầu với người có thể uy hiếp đến tính mạng của bản thân. “Anh đã quen thuộc như vậy thì có thể đặt trước một giường cho mình.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. Khuôn mặt Đao Thập Nhị không dao động. Vết dao trên mặt càng thêm dữ tợn hơn, trông như khuôn mặt của một tên ác ma, nói: “Cậu có thể khiến tôi lùi lại một bước thì tôi sẽ nhận thua.” Đạo Thập Nhị nắm hai tay, đột nhiên hét to một tiếng. Hàn Tam Thiên hơi gập người lại, bày ra tư thế như hình cây cung. Hai người đều bất ngờ xông lên. Cả đấu trường gần như bị đánh sập, không ngừng rung động.
Tất cả khán giả từ bốn phương đều vô thức nín lại hô hấp. Đây chắc chắn là trận đấu giữa hai kẻ mạnh, thậm chí còn là trận đấu kích thích nhất từ trước tới nay của đấu trường. Am! Hai đấm chạm nhau, tay phải của Hàn Tam Thiên run lên, một cơn đau đớn theo các đốt ngón tay đánh úp lại. Nhưng anh lại không lùi bước, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ còn không hề thay đổi. Đạo Thập Nhị hơi kinh ngạc. Người có thể đối đầu với nắm đấm của anh ta, có tìm cả đấu trường cũng không tìm được. Đây không chỉ là va chạm sức lực, trình độ rắn chắc của cơ thể cũng là điểm mấu chốt. Ăn một quyền như vậy mà vào tay của người khác chắc chắn sẽ hoàn toàn bị phế bỏ! Dưới sàn đấu, những tuyển thủ khác cũng chạy ra xem náo nhiệt. Nhìn một màn này ai ai cũng có biểu cảm kinh ngạc. “Tên đó dám đối đầu với nắm đấm của Đạo Thập Nhị.” “Người này không biết Đao Thập Nhị là mình đồng da sắt sao?” “Nhưng nhìn bộ dáng của người này, có lẽ cũng không chịu thương tổn gì quá lớn.” Trên sàn đấu, hai người đều thu nắm đấm lại. Sau đó Đạo Thập Nhị tấn công như cuồng phong bão vũ, từng đấm đều rơi vào da thịt. Hàn Tam Thiên lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không thể đánh trả, chỉ có thể liều mạng ngăn cản. Đao Thập Nhị hét một tiếng, tung một đám mang theo trận gió sắc bén ra, hướng thẳng vào ngực Hàn Tam Thiên. Hai tay Hàn Tam Thiên kết thành chưởng, bảo vệ trước ngực. Một sức mạnh cường đại đánh úp lại khiến Hàn Tam Thiên bị đẩy trượt một đoạn đến sát bên sàn đấu. Trên khán đài, Mặc Dương và Lâm Dũng đồng loạt đứng lên. Dù không ở trên đó nhưng họ có thể cảm nhận được một đấm này của Đạo Thập Nhị mang sức mạnh kinh người. “Mẹ nó, sức mạnh của tên Đao Thập Nhị này quá khủng bố rồi.” Mặc Dương nói.
“Khủng bố mới là anh Tam Thiên, ăn đấm đó mà cũng không lùi lại từng bước. Anh ấy hoàn toàn không giảm lực, ăn toàn bộ sức mạnh của Đạo Thập Nhị.” Lâm Dũng nói. “Không được, chúng ta phải ra mặt, dù có phải xé mặt với Diệp Phi cũng không tiếc. Không thể để Hàn Tam Thiên rơi vào tình huống nguy hiểm.” Mặc Dương không thể trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên bị thương. Hơn nữa ông biết, Hàn Tam Thiên không phải là đối thủ của Đạo Thập Nhị. “Chờ một lát xem, chắc hẳn anh Tam Thiên sẽ có chừng mực.” “Ăn một đấm đó của tôi mà cũng không lùi từng bước, không tồi.” Đạo Thập Nhị thưởng thức nhìn Hàn Tam Thiên. Nếu mà là người bình thường khác thì đã ngã xuống rồi nhưng Hàn Tam Thiên thì không, vẫn vững chắc như núi. Hàn Tam Thiên buông hai tay, khoanh tay lại nên không ai có thể nhìn thấy hai tay anh đang run nhè nhẹ. “Một người lợi hại như anh, lựa chọn kiếm cơm ở một nơi như thế này chỉ đang tự mai một bản thân thôi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. Đạo Thập Nhị không thèm để ý, nói: “Tôi cầm tiền của đấu trường thì sẽ làm việc có đánh giá cậu cao thì không Đạo Thập | sẽ bỏ qua cho cậu.” Thập Nhị, như chớp. của Đao Thập Nhị dẫm mạnh ra một dấu chân đáng sợ trên Đạo Thập hân thể cao lớn như một con dùng cơ th lãnh, vung quyền gào thét vọt Tam Thiên. thiên nhẹ nhàng nhảy lên, giơ a, như là định lấy chân đón chết.” Đạo Thập Nhị lạnh lùng | hiện ở giữa không trung tạo ra - không hề phù hợp với lẽ ay mình, tránh nắm đấm của Đạo Thập Nhị đá một cước vào ngực Đạo Thập Nhị, sau đó vung ra chân trái nhanh như chớp. Đao Thập Nhị nhíu mày thu nắm đấm về, dùng cơ thể chống đỡ hai cước của Hàn Tam Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]