Chương trước
Chương sau
Lâm Ẩn đi thêm mười mấy dặm nữa thì cả ma vật ma hóa cũng không thấy đâu.
Giống như bọn chúng rất sợ nơi này, hoàn toàn không dám tùy ý đến gần.
Khi Lâm Ẩn bước vào phạm vi hai mươi dặm có ma khí nồng đậm nhất thì như đụng phỉa cái gì đó, trong nháy mắt, ma khí xung quanh trở nên dao động.
Lâm Ẩn có thể nhìn thấy mấy chục kẻ đang đi nhanh về phía mình.
Anh đứng lại tại chỗ.
Híp mắt lại.
Mấy chục kẻ đi tới đều là Ma Tộc, kẻ yếu nhất trong đó cũng có thực lực Địa Tiên, hai tên dẫn đầu còn có thực lực Thiên Tiên.
Những Ma Tộc này nhìn thấy Lâm Ẩn thì cũng sững sờ.
“Không ngờ Nhân Tộc lại đến đây, đám vô dụng bên ngoài làm việc kiểu gì vậy?”
Một thanh niên Ma Tộc vẻ ngoài anh tuấn, có cảnh giới đỉnh cao Địa Tiên lạnh lùng nói.
“Huyết thống Vương Tộc?”
Lâm Ẩn thấy dường như những Ma Tộc này đều nghe lời thanh niên, nhỏ giọng nói.
“Nhóc con, không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức đấy, còn biết đến huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc bọn ta nữa”, thanh niên kiêu ngạo nói.
“Huyết thống Ma Tộc, ta cũng đã giết chết hai tên rồi!”, Lâm Ẩn hờ hững nói, lúc ở bí cảnh Côn Luân anh đã giết chết một tên có huyết thống Vương Tộc đi ra từ trong ma vực rồi, còn giết chết Bát Tí có thực lực mạnh mẽ, dù Ma Tộc đó không có huyết thống Vương Tộc, nhưng huyết thống chắc chắn cũng không tệ.
“Ngông cuồng!”
Một Thiên Tiên Ma Tộc lạnh lùng nói: “Chỉ là Nhân Tộc, sao có thể giết chết huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc ta được”.
“Tôi nhớ kẻ bị tôi giết chết tên là Morke”.
Lâm Ẩn cũng từ tốn nói: “Không biết các người có ấn tượng không”.
“Là ngươi giết Morke?”
Sắc mặt thanh niên Ma Tộc thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi là Lâm Ẩn sao, một Địa Tiên như ngươi sao có thể đến đây được, gọi người đứng sau ngươi ra đây”.
Hai Thiên Tiên cũng nghiêm túc nhìn xung quanh, nơi này rất quan trọng, không thể xảy ra sơ suất được.
“Không cần tìm, nơi này chỉ có một mình ta thôi!”
Lâm Ẩn nói: “Xem ra nơi này thật sự có bí mật lớn, nếu không cũng sẽ không để hai Thiên Tiên ở lại canh giữ, nhưng không phải có lời đồn bên trong rừng Ma Quỷ có tận ba bốn Thiên Tiên à? Vì sao chỉ có các ngươi thế?”
“Ngươi đến từ rừng Ma Quỷ sao?”
Một Thiên Tiên trong đó cau mày nói: “Tên vô dụng kia đúng là hỏng việc, đợi sau khi giải quyết ngươi, chúng ta nhất định phải rút gân lột da hắn”.
“Không cần, người kia đã bị ta giết chết rồi”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
“Giao người này cho ta”, thanh niên của Ma Tộc nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi nói: “Nghe đồn người này có thực lực ngang ngửa Thiên Tiên bình thường, còn có thể giết chết tên vô dụng Morke kia, hôm nay ta sẽ lấy lại mặt mũi cho huyết thống Vương Tộc”.
“Thiếu chủ cẩn thận”.
Hai Thiên Tiên Ma Tộc nhìn nhau, cũng không nhiều lời, dưới sự theo dõi của bọn họ, dù Lâm Ẩn có bản lĩnh ngút trời cũng khó có thể đả thương thanh niên Ma Tộc trước mắt.
“Gào!”
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng gào thét, hắn bước ra một bước, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao bằng đồng, mang theo con gió chém về phía Lâm Ẩn.
“Một đao này của thiếu chủ tự nhiên mà thành, có thể đả thương Thiên Tiên”.
Một Thiên Tiên Ma Tộc bình luận.
“Ầm!”
Lâm Ẩn chỉ búng tay lên Ma Đao đồng một cái, nó đã đứt thành từng khúc, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ theo Ma Đao truyền đến tay của thanh niên Ma Tộc, khiến cả cánh tay phải của hắn đứt lìa.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Thanh niên Ma Tộc ngơ ngác, vội lùi về sau.
Hai Thiên Tiên Ma Tộc người trái kẻ phải bảo vệ hắn ở sau lưng, cũng rất ngạc nhiên.
“Một năm trước, ngươi chỉ miễn cưỡng có thể giết chết Morke, bây giờ sao thực lực của ngươi lại mạnh đến thế?”, thanh niên không cam lòng la lên.
“Làm người là phải trưởng thành, đâu giống đám rác rưởi Ma Tộc các ngươi được”.
Lâm Ẩn bước ra một bước, muốn chủ động ra tay với hai Thiên Tiên.
“Nhân Tộc!”
“Kiêu ngạo!”
Hai Ma Tộc cực kỳ nghiêm túc, người trái kẻ phải xông về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn không hề sợ hãi, quanh người rực rỡ tinh quang, lấy một địch hai nhưng chẳng hề rơi vào thế yếu. Lúc này hắn ra tay toàn lực, nơi này rõ ràng có bí mật lớn, nếu có thể vạch trần, nhất định có thể đả kích sĩ khí của Ma Tộc.
“Ầm!”
Lâm Ẩn cũng không biết bây giờ mình ra tay toàn lực sẽ mạnh đến mức nào, nhưng hai Thiên Tiên Ma Tộc trước mắt cho anh cảm giác là quá yếu. Yếu đến mức anh chỉ cần dùng chút sức là có thể đánh chết bọn họ.
Lâm Ẩn di chuyển nhanh nhẹn, xuyên qua hư không, đột nhiên xuất hiện bên cạnh một Thiên Tiên Ma Tộc, đánh ra một quyền.
“Ầm!”
Thanh niên kia sợ hãi nhìn theo.
Thiên Tiên đó bị Lâm Ẩn đánh trúng một quyền, cả người và thành hồn đều võ nát, đi đời nhà ma, chết ngay tại chỗ. Mà sương máu thì đã bị cái lọ màu xanh lục bên hông Lâm Ẩn hấp thu.
“Thiếu chủ, trốn đi!”
Một Thiên Tiên khác quát to, sau đó, ông ta bỏ chạy về một hướng khác, không rảnh quan tâm đến thanh niên kia nữa, tiếng nhắc nhở khi nãy cũng là vì nhắc Lâm Ẩn sự tồn tại của thanh niên Ma Tộc, để mình có thêm cơ hội sống.
Quá là đáng sợ.
Dù cao thủ Thiên Tiên sơ kỳ đối mặt với Thiên Tiên sơ kỳ tự bạo, dưới tình huống không kịp chuẩn bị cũng sẽ bị thương. Nhưng người trước mắt lại không bị gì cả.
Thấy Lâm Ẩn dần bước về phía mình, thanh niên Ma Tộc như muốn sụp đổ, la to:
“Lâm Ẩn, ngươi không thể giết ta, bố của ta chính là Ma quân Veda, nếu ngươi giết ta, bố của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.