"Nói thật, Lâm Ẩn, địa vị của anh trong nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân chỉ là một thằng ở rể đê tiện mà thôi, bị người ta tát tai không phải là chuyện thường tình thôi sao?", Lư Tĩnh châm biếm một câu: "Đã vậy mà không chịu nổi rồi à? Anh nghĩ mình đến Cảng Thành bàn chuyện làm ăn thay chị tôi là oách lắm rồi sao?".
"Ồ? Lư Tĩnh, ở quê em Lâm Ẩn thường bị tát tai lắm à?", anh Lữ tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi.
Cậu ta vốn bị vệ sĩ bên cạnh Lâm Ẩn dọa sợ, vừa nghe thấy thế thì ánh mắt nhìn Lâm Ẩn lại bắt đầu tỏ vẻ bỡn cợt.
"Đúng vậy đấy, đừng bảo là mỗi tát tai thôi, trong nhà họ Trương bọn em, địa vị của Lâm Ẩn còn chẳng bằng một con chó nữa là", Lư Tĩnh bô bô nói phét: "Anh ta đi làm trợ lý cho chị họ em nên mới có được tên vệ sĩ ở bên đấy".
"Ối chà, hóa ra là thứ bạc nhược rác rưởi", anh Lữ khinh thường cất tiếng, bắt đầu nhạo báng Lâm Ẩn: "Anh nghĩ dẫn theo vệ sĩ là ngầu lắm à? Còn đánh người nữa? Ok, vậy để tôi chơi tới bến với anh, em thử vệ sĩ của ai nhiều hơn?".
"Gọi giám đốc nhà hàng quốc tế Bằng Phi đến đây", anh Lữ châm một điếu xì gà, nói năng rất hùng hồn.
"Cho vệ sĩ ra tay? Ha ha, anh biết nhà tôi có bao nhiêu vệ sĩ không?", anh Lữ nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt vô cùng bỡn cợt: "Nói cho anh biết, tôi là Lữ Tam Quan, anh có thể đi xung quanh phố ẩm thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631873/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.