Nghe Dương Tường giở giọng mỉa mai, gương mặt Lữ Tam Quan đỏ bầm như gan heo.
“Giám đốc Dương, anh thật sự phải làm đến nước này sao?”, Lữ Tam Quan vẫn ráng giữ thể diện cho bản thân trước mặt bạn bè: “Anh vô duyên vô cớ đánh tôi, bố tôi sẽ không cho qua đâu đấy!”.
Dương Tường lạnh lùng nhìn Lữ Tam Quan rồi nói: “Cậu còn muốn giả vờ như thể mình có khí phách lắm à? Công ty rẻ rách nhà cậu đáng giá mấy đồng mà cũng không biết hả?”.
“Còn dám gọi bảo vệ đến đánh sếp Lâm nữa à, tôi thấy cậu muốn tìm đường chết đấy!”.
Sau khi nói dứt lời, Dương Tường búng tay, ra hiệu cho bảo vệ đang đứng kế bên mình tấn công.
Bốp bốp bốp, vài người bảo vệ mặc vest xông lên quật ngã Lữ Tam Quan, bọn họ nhấc ghế dài lên, dứt khoát đánh vào mặt Lữ Tam Quan, khiến cho cậu ta toác đầu chảy máy, chỉ biết ôm đầu van nài xin tha.
“Đừng đánh nữa! Sẽ đánh nát mặt mất!”, Lữ Tam Quan kêu lớn, trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.
Bốp bốp bốp, Lữ Tam Quan càng kêu điên cuồng, những người bảo vệ càng đánh mạnh hơn nữa, cậu ta bị đánh đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến cho mọi người trong nhà hàng phì cười mỉa mai,
thể diện bị mất sạch sẽ.
Lữ Tam Quan nằm rũ rượi trên mặt đất như một con chó chết, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ, vốn dĩ định nhờ giám đốc Dương giúp mình giữ lại mặt mũi, đánh thằng Lâm Ẩn vô dụng kia một trận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/631874/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.