Chương trước
Chương sau

Diệp Phi vẫn thản nhiên ngồi đó và ngước lên nhìn Đỗ Thanh Đế với ánh mắt đầy hứng thú, khác với sự khiêm tốn hướng nội của Đỗ Thiên Hổ, đứa con trai Đỗ Thanh Đế này hành động liều lĩnh và xốc nổi hơn rất nhiều.
 
Bấy giờ, Hồng Quân run rẩy lên tiếng: “Cậu là con trai ông Đỗ Thiên Hổ ư?”
 
“Không ngờ mấy con tép riu như mày cũng biết đến sự tồn tại của tao.” Đỗ Thanh Đế vẫn bình tĩnh không chút thay đổi nào: “Tiếc là mày đã nhận thức quá muộn rồi, gây chuyện với tao và bạn tao thì phải trả một cái giá rất đắt”
 
Hồng Quân luôn miệng cầu xin tha thứ: “Cậu Thanh Đế, cậu khoan dung rộng lượng tha thứ cho chúng tôi lần này được không. Lý Đan là người gây họa, chẳng liên quan gì đến chúng tôi hết mà”
 
Đám người Tôn Yên Nhiên cũng gật đầu liên tục, bọn họ bán đứng Lý Đan như bán một món hàng.
 
“Vẫn chưa khôn ra được hả. Lúc nãy tôi đã nói rõ rồi cơ mà, lời mày nói không tính, chỉ có lời tao nói mới quyết định được thôi” Đỗ Thanh Đế chẳng thèm đếm xỉa đến Hồng Quân, anh ta lại giơ chân gạt cho gã ta ngã nhoài.
 
Hồng Quân bắt đầu lôi núi dựa phông bạt nhà mình ra: “Cậu Thanh Đế, bố tôi là Hồng Phú, phó hội trưởng Liên đoàn Công nghiệp và Thương mại…”
 
“Nếu mày không muốn bố mình bị kéo xuống nước rồi xui xẻo thì tốt nhất đừng nhắc tới ông ta” Đỗ Thanh Đế lại vả cho một bạt tai: “Không thì mày cứ gọi bố mình tới đây xem ông ta có dám tới làm chỗ dựa cho mày không?”
 
Người Hồng Quân cứng đờ và vẻ mặt đầy tuyệt vọng, gã ta không ngờ tối nay mình lại đá phải một tảng đá khổng lồ thế này.
 
Đúng lúc đó, ánh mắt Đỗ Thanh Đế bỗng sáng rỡ lên khi nhìn thấy đám người Tưởng Đình Đình.
 
Người đẹp say khướt, nghiêng nước nghiêng thành.
 
Anh ta dừng bước, vẫy vãy tay với Hồng Quân: “Cho mày một cơ hội, nam cút hết đi còn nữ thì ở lại chơi với bọn tao…”
 
Các cô gái bên Trương Phi Phỉ lập tức giật mình, bọn họ cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ kẻ vùi hoa dập liễu.
 
“Cậu làm thế thì hơi quá đáng rồi đó” Một người đi theo Hồng Quân đứng dậy theo bản năng, vì để ý để Trương Phỉ Phỉ nên kìm lòng không đặng gắt lên: “Chúng tôi cũng không dễ bắt nạt thế đâu”
 
“Bốp”” Còn chưa kịp nói cong thì đã bị bình rượu của Đỗ Thanh Đế đập nát, đánh cho hắn héo rũ xuống như quả cà để lố ngày.
 
Một người khác phía Hồng Quân lại định há miệng nhưng chưa nói tiếng nào thì tay chân đàn em của Đỗ Thanh Đế đã giơ chân đá bay.
 
Hồng Quân đứng lên bảo vệ người đẹp theo bản năng nhưng một cú lên gối đã khiến gã ta cong thành con tôm cuộn người lăn lộn trên mặt đất.
 
Trắng trợn không nể nang ai, cực kì ngang ngược hống hách.
 
“Được lắm, được lắm! Dáng vẻ nửa say nửa tỉnh này hợp khẩu vị tôi phết” Đỗ Thanh Để lờ đi không thèm liếc nhìn bọn Hồng Quân lấy một cái, anh ta giơ tay giữ lấy mặt Tưởng Đình Đình.
 
Tưởng Đình Đình hoảng sợ hất mặt sang hướng khác và cố gắng ngửa người về sau. Trong sự tức giận ấy, cô ta lại nhìn sang Hồng Quân đang nằm rạp dưới đất.
 
Gặp những tình huống thế này, những cô gái trời sinh yếu ớt chỉ biết dựa dẫm vào sự bảo vệ của đàn ông.
 
Hồng Quân chém gió thành bão tới cũng không được và lùi cũng chẳng xong, mặt gã ta đỏ bừng lên, muốn nói giận nhưng lại không dám đụng độ với Đỗ Thanh Đế.
 
Gã ta chỉ biết siết chặt nắm đấm và ngậm chặt miệng đứng đó.
 
Ánh mắt Tưởng Đình Đình thay đổi từ vẻ mong chờ thành thất vọng và cuối cùng là bất lực.
 
Hồng Quân vẫn thờ ơ như chẳng có gì xảy ra, nếu mang ra so với một người phụ nữ ngủ với mình vài lần thì mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn hẳn.
 
Đỗ Thanh Đế vừa mới chạm vào Tưởng Đình Đình thì chợt trông thấy Đường Kỳ Kỳ sau lưng Diệp Phi, ánh mắt anh ta sáng lên.
 
Có thể nói Đường Kỳ Kỳ vượt trội hơn hẳn đám Tưởng Đình Đình, dù là vẻ ngoài hay khí chất toát lên từ bên trong đều bỏ lại bọn Tôn Yên Nhiên một đoạn thật dài.
 
Anh ta nở nụ cười ngả ngớn và gian manh đi tới, câu đầu tiên nói với Diệp Phi: “Cút mẹ mày ra cho tao.”
 
Sau đó anh ta nhìn Đường Kỳ Kỳ đang hoảng sợ tìm cách trốn tránh, cười nói: “Đám đàn ông bên cạnh em chẳng khác gì một lũ rác rưởi vô dụng, tối nay em đi với tôi rồi tôi sẽ cho em biết thế nào là đàn ông đích thực.
 
Đỗ Thanh Đế cười gắn, bỉ ổi không ai bằng. Anh ta chẳng xem ai ra đi đi tới hôn lên má Đường Kỳ Kỳ.
 
“Bốp!”
 
Diệp Pho giơ tay lên tát thẳng vào mặt Đỗ Thanh Đế.
 
“Cút ngay! Đụng vào đám người không liên quan đến tôi thì tôi không quan tâm tới, các người thích làm gì thì làm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.