Chương trước
Chương sau

Chương 363:
 
Diệp Phi cười lạnh nhìn Đỗ Thanh Đế, anh không thể hiện sự tức giận của mình ra ngoài nhưng từng đó là đủ để bọn họ cảm nhận được áp lực nặng nề: “Đụng vào bạn tôi thì chắc chưa biết chữ chết viết thế nào đâu hả?”
 
Tất cả mọi người trợn mắt há miệng.
 
Đường Kỳ Kỳ thoáng ngẩn ngơ rồi chợt cười nhạt, dù cô ấy thấy lo lắng nhưng cảm động vẫn chiếm phần nhiều hơn.
 
Trong tình huống thế này, cả Hồng Quân cũng co rúm lại như chim sợ cành cong nhưng anh rể vẫn đứng ra bảo vệ cô em vợ này, có tình có nghĩa thế là cùng.
 
Ngày xưa cô ấy chỉ thấy cảm thông cho Diệp Phi, mong rằng người anh đến ở rể nhà mình không phải tự ti quá khi đứng trước mặt người ngoài thôi, nhưng bây giờ cô ấy phát hiện ra Diệp Phi còn đàn ông hơn những gã khác rất nhiều.
 
“Mày đánh tao?” Bấy giờ, Đỗ Thanh Đế vẫn nghệt mặt ra như bị sét đánh, giơ tay lên chạm vào vệt máu và não vẫn chưa kịp phản ứng.
 
Đám Hồng Quân cũng phải trố mắt ra nhìn.
 
Tưởng Đình Đình và Trương Phỉ Phỉ không thể tin nổi vào những gì mình vừa thấy nên cố gắng dụi mắt.
 
Nhìn lại lần nữa, vẫn là người đó.
 
Vẻ mặt ngạc nhiên đầy phức tạp của bọn họ lập tức hiện lên sự khó hiểu.
 
Vài phút trước đây thôi Diệp Phi vẫn còn khúm núm ngồi đó, yếu đuối vô dụng nấp sau lưng đám người bọn họ như kẻ vô hình, bây giờ anh thể hiện mình ra lại như hai người hoàn †oàn khác nhau.
 
Đây… Là Diệp Phi bọn họ biết ư? Chọn truyen 1. one đọc chuẩn nội dung nhé! Tránh các trang khác lấy nội dung tự động không chuẩn nội dung nhé! Cám ơn cả nhà!
 
“Mày là ai?” Đỗ Thanh Đế phun ngụm máu ra, giơ tay lên cản đám anh em chuẩn bị xông lên ra tay rồi lạnh lẽo nhìn Diệp Phi, cười nói: “Mày là người đầu tiên dám ra tay đánh Đỗ Thanh Đế này đấy, ít nhất cũng phải để lại cái tên cho tao giữ làm kỷ niệm chứ nhỉ”
 
Đỗ Thanh Đế hống hách nhưng không ngu, người dám thẳng tay đánh anh ta thế này chỉ có thể là kẻ điên hoặc là một kẻ trâu bò thật sự.
 
Diệp Phi chẳng giống một kẻ vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần tí nào nên anh ta mới lên tiếng hỏi.
 
“Thưa cậu Thanh Đế, thằng đó là Diệp Phi, một thằng ở rể chẳng đáng mặt đàn ông, chẳng có phông bạt hay quan hệ gì cả. Tối nay nó đến đây với cô em vợ nhà mình để ăn chực uống ké thôi” Hồng Quân đứng lên bán đứng Diệp Phi, gã ta mất mặt thì tất nhiên Diệp Phi cũng phải gặp xui xẻo giống vậy hoặc hơn, không thể để Diệp Phi tranh phần hơn trước mặt mình được.
 
“Diệp Phi, mày có biết Đỗ Thanh Đế là ai không hả? Cậu ấy là con trai ông Đỗ Thiên Hổ, là người mày không thể nào dây vào nổi đâu. Nếu mày không muốn chết thì mau quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh Đế đi, đừng làm liên lụy đến những người vô tội như bọn tao.” Hồng Quân bắt đầu thể hiện sự mất dạy vô liêm sỉ của mình cho mọi người thấy.
 
Đường Kỳ Kỳ lập tức nổi giậi đáng chết này!”
 
Vẻ mặt đám người Tôn Yên Nhiên và Trương Phỉ Phỉ cực kì phức tạp, bọn họ mong rằng Diệp Phi có thể bảo vệ tất cả mọi người nhưng lại không muốn nhìn thấy Diệp Phi làm mưa làm gió.
 
Hồng Quân, tên khốn nạn “Ở rể nhà vợ?” Ngọn lửa vụt lên trong mắt Đỗ Thanh Đế.
 
Mẹ nó, tay chơi hư hỏng nổi tiếng nhất nhì Trung Hải này lại bị một thằng bám váy đàn bà đánh ư, đúng là nhục nhã không biết giấu cái mặt đi đâu nữa rồi. Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phi với vẻ dữ tợn: “Ranh con, mày có biết là mình vừa mới dây vào tai họa ngập trời rồi không hả?”
 
Đám đàn em anh ta xoay tay xoay cổ đi tới để lao tới đập cho Diệp Phi một trận nhừ tử bất kì lúc nào.
 
Dao Dao và mấy em gái xinh đẹp bên kia cũng nhìn Diệp Phi với ánh mắt khinh khỉnh buồn cười, không biết thằng gan †o bằng trời này bị xử thế nào?
 
“Bốp” Diệp Phi lại tặng cho Đỗ Thanh Đế thêm một cái nữa: “Nói cho tôi nghe xem tôi vừa mới chọc vào tổ ong nào thế?”
 
Đỗ Thanh Đế lảo đảo lùi lại phía sau rồi trợn mắt há hốc miệng ngước lên nhìn Diệp Phi.
 
Đám người đứng xem cũng chợt hoảng hốt, không phải họ nghĩ Diệp Phi trâu bò mạnh mẽ gì mà chỉ thấy thằng này ngu hết thuốc chữa rồi hay gì đấy?
 
Bọn Hồng Quân và Tôn Yên Nhiên thì sợ sắp vãi cả ra quần đến nơi rồi, ai cũng cố gắng tìm chõ trốn Diệp Phi thật xa.
 
Chỉ có mỗi mình Đường Kỳ Kỳ vẫn đứng đó nắm chặt góc áo anh.
 
Cái tát đầu tiên thì có thể nói là máu nóng lên não nên mất khôn nhưng cái thứ hai thì chắc chắn là sự khiêu khích và sỉ nhục trắng trợn ra đó rồi.
 
Đừng nói đến Đỗ Thanh Đế, dù có đổi thành một người bình thường nào khác cũng phải nổi điên.
 
Diệp Phi tiêu rồi, tiêu chắc rồi!
 
Đỗ Thanh Đế sờ vào mặt mình, cười gắn: “Ranh con, mày lại đánh tao?”
 
“Không đau hả?” Diệp Phi lên tiếng: “Thêm cái nữa cho đậm vị hơn không?”
 
Nói xong anh lại vung tay tát thẳng vào mặt Đỗ Thanh Đế… Vang còn hơn tiếng bom.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.