Mọi việc còn lại đều giao phó cho tòa án cấp cao dưới sự quản lý của Hà Nhiêm Ấn. Kì thật, dù ba người có muốn rời đi thì họ vẫn phải nằm trong quân đoàn Hải Tiến chỉ là không thăng tiến cấp bậc, còn lại chưa có quyết định và công văn của tòa.
Như thế thì đã tạm ổn rồi, cuộc sống của từng người sẻ trở lại quỷ đạo cũa. Thấy Lệ Tường ngồi từ xa, ánh mắt vươn vấn buồn, anh cũng mạn phép đi đến và hỏi.
"cô có ý định trở lại ca hát chứ?"
Nghe tiếng nói của anh, cô thoáng chút giật mình vì bản thân đang suy nghĩ bâng quơ.
"à ờ...đến lúc này thì tôi còn cần gì ca hát nữa"
Ca hát là sự nghiệp cả đời của cô, nếu không có nó...cô có thể thoải mái mà sống đúng với mình chứ?
"tuy phòng trà đã đóng cửa, nhưng mà..."
"cám ơn ý tốt từ anh, bây giờ tôi chỉ muốn tạm xa nơi này để sống một cuộc sống bình thường thôi. Đây không còn là nơi tôi muốn ở lại nữa"
Cô nói bằng giọng khản đặc, nén đau thương. Chắc hẳn cô đang cố quên đi những chuyện buồn của ngày trước. Một cô gái chân chất, nhưng lại bị vấy bẩn bởi bao nhiêu thứ tàn khốc trên cuộc đời này, dẫu sao...thân phận nữ nhi cũng giống như một đóa hoa quỳnh nở trong đêm tối rồi tàn nhanh.
"cô sẽ đi đâu?"
Mọi người dường như tản đi hết, chỉ còn lác đác vài người ở lại thăm nom con mình đang còn trong quân đội. Tiếng hò reo chiến thắng vẫn còn, tiếng sập xình xe đẩy, những tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769321/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.