Khuôn mặt không chút gì giống mới vừa trong cấp cứu ra. Vẫn còn ngồi dậy đọc cả báo được mà, vậy mà cô lại lo thái quá lên.
"Anh phải dùng bữa sáng đúng giờ, tôi không biết anh thích dùng gì nên..."
"Món em nấu, anh đều thích ăn"
Cái gì chứ? Cô chưa nói hết câu mà? Tay nghề nấu ăn tuy cũng không đến mức dở tệ nhưng cô chưa từng nấu cho người nào dùng cả, chỉ sợ không hợp khẩu vị.
Nhiêm Ấn dùng xem ra rất ngon miệng, thấy vậy cô liền nói một chủ đề để không khí bớt căng thẳng.
"Lâu rồi không gặp dì, anh biết dì ở đâu chứ?"
Anh dừng lại, không biết ứng biến thế nào cho phù hợp.
"Anh no rồi, em mau về nghĩ ngơi đi"
"Anh sao vậy? Dì...chẳng lẽ dì bị sao ư?"
Thấy sắc mặt anh biến đổi, ánh mắt có chút lay động, biết anh không nói dối được, cô nói tiếp.
"Anh biết gì về dì đúng chứ? Dì đang ở đâu?"
Cuối cùng, anh cũng trút hơi thở nặng nề xuống.
"Dì ấy mất rồi"
"Mất...mất???"
Cô nghe không nghe lầm, đúng thật là không nghe lầm. Tại sao như vậy chứ? Tại sao dì lại chọn con đường này?
"Ừm, dì ấy được phát hiện ở Hà gia ttong tình trạng treo cổ...cạnh bên thi thể của cha anh"
"Dì ấy...." . truyện teen hay
Cô đau buồn hết lần này đến lần khác. Chuyện đau thương thế này làm sao có thể chịu đựng được một mình chứ? Hà Nhiêm Ấn, anh giỏi chịu đựng như vậy sao hả? Không nói một lời với ai..
"Ngày mai anh xuất viện rồi, chúng ta về nhà chứ?"
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769322/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.