Về chuyệnbà Tứ có phải đồng hương với thầy Chu hay không, Hà Hoa nhanh chóng tìmđược câu trả lời, cũng không phải lén dò hỏi được ở chỗ nào, mà vì lớphọc của thầy Chu tạm thời ngừng dạy, nói là thầy ấy phải về quê thămngười thân.Hà Hoa vẫnluôn ngẫm nghĩ những lời nói của hai người họ mà cô nghe được từ hômkia, bà Tứ và thầy Chu nhất định là đồng hương. Cô cảm thấy rất ngạcnhiên, trong thôn này những người đàn bà lắm chuyện thích nhất là ngồilê đôi mách những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng đã bao năm rồi mà lạikhông hề có chút phong thanh nào.Vì hai nhà ở gần nhau, cô cũng nghe được lời ong tiếng ve từ mụ góa Trần về chuyệncủa hai người, nhưng cũng chẳng có ai cho là thật, đó chẳng qua là những câu chuyện phiếm không đầu không đuôi. Nhất là bà Tứ không qua lại vớinhiều người, những chuyện đồn nhảm nhí thế này mặc kệ thực hư thế nàongười trong cuộc cũng phải giận dữ hay xấu hổ hoặc ít nhất là cũng cómột chút phản ứng mới làm cho đám bà tám cảm thấy hứng thú. Còn như bàTứ, dù người ta có nói bà ấy mười câu bà ấy cũng chả thèm liếc nửa conmắt để ý đến, nên làm đám người đó cụt cả hứng. Thứ hai là thầy Chu rấtđược lòng người, ông ấy xem bệnh cho người ta chưa bao giờ lấy tiền,người trong thôn nhờ thầy ấy viết thư hay câu đối đám cưới gì thầy cũngkhông đòi trả công. Tính tình thầy lại vô cùng tốt, đối xử rất ôn hòavới người khác, cho nên trong thôn cũng không có người nào lấy oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngoc-o-thon-no/2777267/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.