Lúc Hà Hoa lên núi, Trường Sinh vẫn đứng thẳng tắp dưới gốc cây như mọi khi, thấy cô đến liền chạy tới mấy bước đón lấy cái giỏ.“Mụ góa Trần mới tới đây?” Hà Hoa lo lắng căng thẳng hỏi.“A?” Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.Hà Hoa bất đắc dĩ nói lại: “Vừa rồi có một mụ mặc áo hoa màu đỏ đến đây phải không?”Trường Sinh gật đầu: “Đúng, không quen.”Nếu đổi lại là một người khác trả lời kiểu này, Hà Hoa sẽ tức giận đến độ mắng chửi người, ở cùng một thôn hơn hai mươi năm, sao có thể không nhận ra chứ?! Cũng chỉ có mỗi Trường Sinh là nhận không ra mà thôi. Hà Hoa cũng phảithừa nhận, trong khắp thôn Trường Sinh có thể nhận ra và gọi tên thậtchưa tới mười người, cô cảm thấy rất kỳ lạ trong đầu hắn rốt cuộc chứacái gì đây?“Mụ ta nói chuyện với huynh à? Nói chuyện gì?” Hà Hoa hỏi lại.Vấn đề nàythật đã làm khó Trường Sinh, hắn cau mày nghiêm túc nhớ lại, mới vừa rồi bà thím kia ở bên cạnh nói bô bô không ngớt. Nhưng hắn không biết bàthím đó, cũng không biết có phải bà ấy đang nói chuyện với mình haykhông, bà ấy nói quang quác quang quác nhưng chẳng có câu nào lọt vàotai hắn, hoàn toàn không nhớ nổi…Trường Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như bà thím kia kêu tên của hắn,còn những thứ khác thì không thể nhớ nổi. Hắn đành phải lắc lắc đầukhông biết làm thế nào, nói chậm rãi: “Không biết…”Hà Hoa:“Huynh giả ngu với ta có phải không? Sao huynh có thể không biết! Mỗilần bà nội hỏi huynh hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngoc-o-thon-no/2777268/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.