Cũng chính vào lúc mùa đông sắp sửa tràn về ấy, bệnh tình của Dĩ Thành ngày một trở nên trầm trọng hơn.
Cuối cùng, các bắp thịt của anh vẫn bị teo tóp lại. Thiên Việt bắt đầu tăng số lần mát xa mỗi ngày lên thành hai lần. Mỗi đợt như vậy, cậu đều cực đến nỗi trán đổ mồ hôi đầm đìa, như thể chính cậu cũng vừa bệnh một trận thập tử nhất sinh vậy.
Ninh Khả nói, lần mát xa buổi sáng, cứ để cô làm cho. Thiên Việt cười cười đáp, “Anh giai Thị Dĩ Thành này á, tư tưởng cổ hủ thấy mồ, thôi cứ để em làm được rồi.” Rồi cậu lại bồi thêm câu nữa: “Chị, bên phía công ty, vẫn phải phiền chị trông nom giùm rồi, thân là phụ nữ liễu yếu đào tơ, chắc chị vất vả lắm nhỉ.”
Ninh Khả cười nói: “Chuyện đó thì sá gì đâu. Để mai tôi mang cho cậu ít gỏi cuốn, tôi thấy ngoài chợ có bán hẹ vàng tươi lắm. Món sở trường của tôi đó nha, cho cậu nếm thử tay nghề.”
Hai hôm sau, Thiên Việt phát hiện ra, Dĩ Cương đã giúp cậu xoa bóp cho Dĩ Thành. Suốt mấy ngày liền, cứ sáng sáng, là Dĩ Cương lại đến, mát xa cho Dĩ Thành xong mới đi làm. Thiên Việt biết anh làm việc cho một công ty bảo vệ, bình thường đều bận tối mắt tối mũi, còn bố mẹ anh nữa, đa phần là do anh với chị cùng chăm nom. Thiên Việt nói với anh, một mình cậu có thể lo xuể, anh không cần phải ôm đồm nhiều việc thế đâu. Anh nghe xong thì chẳng nói gì.
Đột nhiên có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162071/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.