Thiên Việt sẽ nhớ mãi ngày hôm ấy.
Ngày 12 tháng 11. Một ngày đầu đông.
Bữa đó, là một ngày nắng đẹp, chẳng qua gió bấc đã bắt đầu ùa về.
Lúc đang lau mặt cho Dĩ Thành, đột nhiên anh chớp mắt liên tục. Thiên Việt kích động vô cùng, cậu biết là Dĩ Thành có chuyện muốn nói. Cậu lật đật đi đổ nước, rồi lại lôi cuốn tiểu thuyết nọ ra.
Dĩ Thành tuần tự nhận mặt những chữ trong đó. Nhìn lên, nhìn xuống. Thật từ tốn, chậm rãi, kết hợp lại thành một câu:
“Anh xin lỗi, Việt Việt.”
Thiên Việt buông sách xuống, vỗ về gương mặt hốc hác của Dĩ Thành, gương mặt lạnh ngắt, Thiên Việt dùng tay ôm trọn gương mặt anh. Mùa đông năm ngoái, Dĩ Thành còn thường xuyên ấp mặt cậu, tay cậu vào lòng bàn tay anh để sưởi ấm, buổi tối lúc đi ngủ còn kẹp đôi chân bị đông lạnh như nước đá của cậu vào giữa đùi mình nữa.
Dĩ Thành lại chớp mắt, Thiên Việt một lần nữa mở sách ra.
Dĩ Thành “nói” từng chữ một: “Mai này, liệu – sẽ – có – ai, yêu – em – như – anh – không? Mong là sẽ có.”
Thiên Việt nói: “Không, không đâu. Cho dù có đi nữa, thì người đó cũng không phải là anh.”
Dĩ Thành nhìn sâu vào mắt Thiên Việt, Thiên Việt nhận ra ánh mắt anh lúc này bịn rịn đến lạ kì, luyến tiếc đến lạ kỳ, ánh mắt như vậy khiến cho Thiên Việt cảm thấy — Sợ hãi. Bất giác cậu có cảm giác, Dĩ Thành giống như vốc nước trong tay, hay như nắm cát trong tay vậy, cậu sắp sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162072/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.