Tối hôm qua hai người quậy tung cả phòng, sáng nay vừa dậy bèn thay ga giường, thu dọn chiến trường. Triệu Bắc Hành mải miết dọn dẹp, Bạch Chỉ cứ tò tò theo đuôi phụ giúp anh, thi thoảng hai người lại xà nẹo hun chóc một cái, sến không chịu được.
Dọn xong xuôi, Bạch Chỉ gọi điện cho Lâm Nghiễn báo rằng hôm nay cậu phải đi. Hình như anh họ còn chưa tỉnh ngủ, chỉ dài giọng bảo: “Khỏi khóa cửa nha, kéo cửa cuốn xuống cho anh là được.”
“Hả, anh không sợ trộm thó đống đồ cổ trong nhà sao?”
“Có camera, anh mày cóc sợ.”
Bạch Chỉ làm vẻ mặt như ăn phải bả, hốt hoảng hỏi lại: “C-camera á?”
“Đêm qua sướng nhể~” Lâm Nghiễn cười hí hí.
“Anh nhìn lén tụi em hả?” Bạch Chỉ xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào hố lủi đi mất biệt.
“Nhìn có tí thôi mà trời, chú mày bú cho người ta xong là anh tắt cam rồi…”
“Đang nói chuyện với ai đấy?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.
“Bạch Chỉ, em họ tôi.” Lâm Nghiễn cười đáp lại.
Vậy ra không chỉ có mình Lâm Nghiễn nhìn thấy sao?
Bạch Chỉ dằn dỗi cúp máy, người gì kì cục quá đi hà, không biết cái nào nên nhìn cái nào nên né à?
Triệu Bắc Hành lấy ga trải giường được máy sấy khô ra trải, bảo: “Tiểu Bạch, khi nào thì mình qua nhà em đây?”
“Để em báo bố mẹ đã, không biết đã về tới nhà chưa nữa.”
Điện thoại kết nối, mẹ Bạch hào hứng hỏi thăm: “Bé Điệu hở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699260/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.