Bạch Đức Ý từ trước đến giờ chưa từng uống rượu lúc dùng cơm tối, thế mà hôm nay lại uống tận hai ly rượu trắng. Ly rượu bé tí ti nhưng vẫn khiến ông say mèm, mặt mũi đỏ bừng.
“Bắc Hành à, chú rất thích con. Biết chí thú làm ăn, nghiêm nghị trầm tĩnh, cái nết này chú nói thật mấy đứa cỡ tuổi con hiếm khi có lắm.”
Triệu Bắc Hành được khen mà ngượng chín mặt: “Chú quá khen, con không giỏi đến thế đâu. Bạch Chỉ giỏi hơn chứ, học rộng tài cao lại ngoan ngoãn, ba mẹ con cũng thích em ấy lắm.”
Bạch Đức Ý bật cười: “Đó giờ chú chưa từng khen Bạch Chỉ, thứ nhất là sợ nó đâm ra tự cao, thứ hai là cũng ngại nói ra mấy câu này trước mặt nó.” Ông xoa gáy Bạch Chỉ, “Nhưng mà thằng bé thật sự rất giỏi.”
Bạch Chỉ vừa mừng vừa lo, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghe bố khen ngợi mình.
“Trước đây chú từng có thành kiến với nó…”
Mẹ Bạch kéo tay ông: “Thôi nói chuyện đó làm gì, qua rồi không nói nữa.”
“Ừ ừ, không nói mấy chuyện không vui nữa. Hai đứa ở bên nhau bố vui lắm!” Nói rồi ông nâng ly, nốc cạn với Triệu Bắc Hành.
“Bố mới phẫu thuật xong, đừng uống nữa.” Bạch Chỉ giật lấy ly rượu trong tay ông, không cho bdy rót thêm nữa, Triệu Bắc Hành cũng khuyên nhủ ông đừng uống.
Bạch Đức Ý nắm tay anh dặn dò: “Chú giao Bạch Chỉ cho con rồi đấy nhá…”
“Dạ dạ, chú an tâm. Em ấy mà thấy tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699262/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.