Chương có nội dung dành cho người trưởng thành.
Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
===
“A-anh Hành, sao anh lại đến đây?” Bạch Chỉ lắp ba lắp ba.
Triệu Bắc Hành sải bước tới trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Chạy gì mà chạy?”
Rõ là anh sắp lấy vợ mà, sao lại làm ra vẻ như em là người sai trước ấy?
“Anh sắp lấy vợ rồi em còn ở đó làm gì?” Bạch Chỉ cúi đầu đáp.
Triệu Bắc Hành nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiến từng chữ: “Ai-nói-là-anh-sắp-lấy-vợ?”
Khóe mắt Bạch Chỉ đỏ ửng: “Em nghe thấy hết rồi, lúc anh và Phùng Nhạn bàn chuyện nhẫn cưới ấy.”
“Nghe nghe cục cứt, Phùng Nhạn lấy thằng Lâm! Anh chỉ mua nhẫn phụ cho tụi nó thôi.”
“Ơ dạ?” Bạch Chỉ sửng sốt, Phùng Nhạn lấy Triệu Bắc Lâm á?
Nếu đúng là vậy thì… thì mọi chuyện trước đó hình như cũng logic mà, Phùng Nhạn đến nhà họ Triệu cũng vì thế còn gì.
Triệu Bắc Hành ôm siết cậu vào lòng, nước mắt ào ạt tuôn rơi, nhỏ cả lên mặt Bạch Chỉ. Bạch Chỉ run người: “Anh Hành đừng khóc mà.”
Từ lúc cụ Lưu qua đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Triệu Bắc Hành khóc thế này, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mà chẳng nghe thấy âm thanh gì.
“Trong lòng em anh là thằng không đáng tin đến vậy sao? Hai ta đã đến mức này anh còn lấy ai khác được sao?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi mà.” Bạch Chỉ lúng túng lau nước mắt cho anh.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699258/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.