*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Yuki
Trong nháy mắt, cậu ta như thể từ một con chó hoang "không tài nào thuần phục nổi" hóa thành một con cún cưng "bảo gì nghe nấy".
"Lo đi ngủ đi." Tôi rút tay về, ngoảnh mặt làm ngơ với cậu ta, vội vàng để lại một câu rồi bỏ đi như một cơn gió.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Thương Mục Kiêu vẫn nhìn theo tôi, quấn quýt lấy tôi, bám vào cổ tôi. Từ đầu đến cuối tôi vẫn không hề quay đầu, chịu đựng cái nhìn hữu hình ấy cho đến khi bị tấm cửa ngăn cách.
Khóa cửa phòng lại, ngón tay khẽ vuốt phần da nóng bỏng trên cổ tay, nhiệt độ của Thương Mục Kiêu vẫn còn hằn lại trên đấy, rõ ràng mà khó quên.
Tôi càng lúc càng siết chặt tay hơn, đè lên vết thương dưới tấm vải, lòng bàn tay sinh ra cảm giác nhói đau không ngừng, xúc cảm rất nhanh đã vượt qua cả độ nóng khiến người khác tâm phiền ý loạn kia.
____________
Sáng sớm hôm sau, tôi khó chịu rời giường, lúc ra khỏi nhà thì Thương Mục Kiêu vẫn còn ngủ.
Qua nửa đêm, cuối cùng mưa cũng ngớt, nhưng mà thời tiết vẫn chẳng đẹp tí nào, trên nền đất đọng lại vệt nước chưa khô, không khí vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.
Mưa cuối thu là sứ giả mùa đông, tháng nào cũng mưa một lần là báo hiệu mùa đông giá rét đang dần đến gần.
Lúc quay về chắc cậu ta cũng rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/168834/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.