*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thầy không cần xin lỗi bất kỳ ai
Chuyển ngữ: Nại
"Trong không gian tĩnh lặng, đối phương ôm tôi càng chặt, giọng nói rất nhẹ, giống như đang trò chuyện cùng với tôi, lại giống như người đó đang tự thì thào với chính mình."
.
.
"Thầy ơi, em là bạn của thầy sao?
Trước giờ cậu ta toàn gọi tôi là thầy Bắc, hoặc lắm khi lôi cả tên họ của tôi ra gọi, có khi đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta tôi là 'thầy.'
Mấy năm nay, những người gọi tôi là thầy nhiều vô số kể, đến cả Dương Hải Dương những lúc đùa giỡn cũng gọi tôi là 'thầy'. Tôi sớm đã quen với cách xưng hô như vậy, nhưng khi Thương Mục Kiêu gọi, tôi lại cảm thấy không giống, chữ "Thầy' của cậu ta không giống với bất kỳ người nào khác.
Rõ ràng chỉ là một cách xưng hô bình thường, nhưng qua miệng của cậu ta, tự dưng đầu ngón tay tôi run lên, sống lưng như bị kiến bò dọc, rất không được tự nhiên.
"Đứng dậy, lên xe." Tôi bỏ qua câu hỏi của cậu ta, mở khóa rồi lên xe.
Một lát sau, Thường Mục Kiêu cũng lên ngồi ở ghế phụ lái.
"Thầy có nhận ra không, mỗi lần thầy không muốn trả lời câu hỏi của em, lúc nào thầy cũng vờ như không nghe thấy."
Tôi lái xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ, đồng thời dạy cho cậu những phép tắc quyết định sự thành công của thế giới người trưởng thành:
"Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/168835/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.