Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngay khi ngón tay người đó chuẩn bị luồn vào đồ ngủ của tôi, tôi cuống quýt la lên: "Chờ... chờ đã!"
Người đó khựng lại, ngay sau đó liền thu tay về, một lát sau đầu giường vang lên tiếng mở công tắc, trong phòng liền sáng.
Tôi chống khuỷu tay xuống giường, hơi nâng nửa người trên lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người kia, tôi sững sờ tại chỗ.
Người bên kia có khuôn mặt tương tự như Thương Mục Kiêu, mặc một chiếc áo sơ mi xanh xám với ghi lê màu xám đậm, trên tay cầm áo vest cùng màu. Khóe mắt khắc sâu dấu vết thời gian, giữa mày hằn vết nhăn, trông trưởng thành và uy nghiêm.
Là Thương Lộc.
Sống sờ sờ, bằng da bằng thịt Thượng Lộc.
Lúc trước bị Thương Mục Kiêu vô duyên vô cớ đưa về nhà, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ, không có tâm trạng để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng không có cảm giác gì khi sắp thực sự nhìn thấy Thương Lộc. Nhưng bây giờ Thương Lộc đang ở ngay trước mặt tôi, dù biết rằng có thể thần tượng này trước đây không thể nhìn thấy tôi, nhưng do phản xạ có điều kiện của một fan điện ảnh, tôi vẫn vô thức nín thở, tim đập nhanh hơn.
Minh tinh đúng là khác với người thường, ông ấy gần năm mươi tuổi nhưng nhìn vẻ ngoài nhiều nhất chỉ là bốn mươi, thậm chí không có một sợi tóc bạc trắng nào, thực sự là vẻ đẹp trời phú.
"... Cậu là?" Thương Lộc ngây người nhìn tôi, có lẽ là bởi vì quá kinh ngạc, một chân vẫn đang khuỵu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671338/chuong-38.html