Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Lý tính lẽ ra phải nên cao hơn hết thảy.
Bởi vì khi lý trí không hoạt động, con người sẽ trở nên ngu muội, si mê để rồi tự làm khổ mình."
Sợ Thương Mục Kiêu phát hiện sẽ khiến tình hình càng thêm xấu hổ, tôi vốn định trở về phòng cho khách trước, nhưng lại hoảng sợ đi càng lúc càng xa, hoàn toàn lạc trong ngôi nhà.
Loanh quanh một hồi lâu, tôi phát hiện phía trước có một cánh cửa khép hờ, có tiếng đàn đại phong cầm vọng ra từ bên trong.
Có âm nhạc vậy là có người trong đó... dù là ai, tốt xấu cũng có thể chỉ đường cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, không đi vào, chỉ đứng đó nhìn vào.
"Có ai trong đó không?"
Căn phòng tràn ngập ánh sáng, mặt tường toàn bộ là cửa sổ hình thoi màu trắng. Kính cửa sổ sạch sẽ sáng ngời bày ra cảnh vật bị tuyết phủ trắng xóa bên ngoài. Những bức tranh sơn dầu chất đống lộn xộn trong phòng, dựa lưng vào tường là một bộ thiết bị âm thanh đắt tiền.
Phía sau tấm bảng vẽ sơn dầu cao vút, "mỹ nhân" tóc dài mặc quần yếm ló đầu ra nghe động tĩnh, vừa nhìn thấy tôi liền cầm điều khiển từ xa bấm nút tạm dừng phát nhạc.
"Tại sao anh lại đến đây?" Một đêm qua đi, Thương Lộc quay lại, và Phương Kỳ Niên lại thay quần áo phụ nữ trở thành "Tư Ảnh".
"Xin lỗi, hình như tôi bị lạc."
"Vào nhà nói chuyện với tôi chút đi." Cậu ta không chỉ đường cho tôi, nói xong lại tiếp tục mất hút sau giá vẽ, "Nếu hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671339/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.