Chính bởi vì phản ứng này xuất phát từ bản năng của nàng cho nên càng khiến người ta kinh ngạc hơn, từ trước đến nay nhiệm vụ của hắn là đi bảo vệ người khác, vậy mà giờ phút này, hắn lại được một nữ nhân không biết võ công ra tay bảo vệ như thế.
Khi thấy Ngữ Tích đột nhiên xuất hiện, Trịnh Sở muốn thu hồi nắm đấm của mình, nhưng phát hiện đã quá muộn, Thượng Quan Ngữ Tích thậm chí đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu nắm đấm của hắn ta, thì đột nhiên có một lực mạnh kéo nàng rơi vào một lòng ngực ấm áp rắn chắc.
Cùng lúc Hạ Hầu Viễn cũng bắt được nắm đấm của Trịnh Sở.
Trịnh Sở có thể cảm nhận được cánh tay của mình như sắp bị bẻ gãy, hắn ta liền không chịu được bèn hét lên.
Thượng Quan Ngữ Tích sợ hắn gây họa nên vội vàng ngăn cản: "Hạ Hầu Viễn."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú lãnh đạm che giấu sự khát máu, thanh âm trầm thấp cười lạnh nói bên tai nàng: "Sao vậy, vừa nãy còn không ngừng nói muốn gặp hoàng thượng để xin thu hồi mệnh lệnh, bây giờ đã chuyển sang bảo vệ hắn ta rồi?"
Nàng còn chưa kịp giải thích, chỉ nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngài mau buông tay đi!"
Hạ Hầu Viễn lúc này mới buông tay ra.
Trịnh Sở giữ bàn tay sắp gãy của mình, tức giận hét lên: "Hạ Hầu Viễn, ngươi là cái thá gì, dám động đến bổn vương!"
Thượng Quan Ngữ Tích lạnh lùng liếc qua, "Vậy ngươi là cái thá gì, dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-nguyen-cung-nguoi/2897264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.