Nàng vui vẻ đi theo Hạ Hầu Viễn, trên đường đi liên tục tìm chủ đề để trò chuyện cùng hắn.
Trong cuộc đời của hắn, không nên tồn tại sự huyên náo, náo nhiệt. Yên tĩnh và đơn độc mới chính là quỹ đạo của hắn.
Nhưng nàng lại là sự ngoại lệ.
Bước chân của Hạ Hầu Viễn rất chậm, từ khóe mắt hắn có thể nhìn thấy nàng thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu khi nói chuyện với hắn, hắn không nghe rõ nàng đang nói gì, chỉ là sự ồn ào đó hắn lại không hề phản cảm.
"Nhân tiện, cảm ơn ngài sáng nay đã đưa ta trở về."
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn nghe được câu cuối cùng, nhàn nhạt nói: "Là việc thuộc hạ nên làm."
Nàng tiễn hắn đến cổng cung Long Âm, sau khi nhìn bóng lưng hắn biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay về cung Phổ Hoa.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị Tô Hoa đánh thức.
"Công chúa, không tốt rồi, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện gì thế?"
Nàng ngơ ngác mở mắt ra, đau đầu liếc nhìn nàng ta một cái, "Nếu như không phải là chuyện ai chết, thì ngươi đi chịu phạt đi."
Tô Hoa uất ức nói: "Người có thể sẽ bị ban hôn."
"Cái gì?"
Nàng kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy, hai mắt mở to tức giận nói: "Ban hôn gì chứ? Tại sao ta lại không biết? Là ai nói với ngươi? Tin tức này ngươi nghe từ đâu?"
Tô Hoa thận trọng liếc nhìn nàng một cái, "Công chúa sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-nguyen-cung-nguoi/2897266/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.