Cái lạnh của mùa đông mỗi lúc càng rõ rệt, càng khắc nghiệt.
Thời gian gần đây, hai nhà Mục, Tống mỗi lúc một bận rộn hơn, ai cũng chuẩn bị thật kĩ càng để chuẩn bị chào đón cậu chủ nhỏ.
“Em đã quàng khăn, mặc ba lớp áo bông chưa?”
“Dạ, rồi ạ.”
“Thế em đã đi giày chưa?”
“… Rồi ạ.”
Mục Gia Liệt đem Tô Liên Dĩ gói thành một cục bông theo đúng nghĩa đen. Cô chỉ có thể bất lực nhìn hắn đi đi lại lại, đắp từng lớp vải lên người mình.
“Liệt, con đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ chưa?”
Thẩm Tây Mạn gõ cửa phòng, nói vọng vào.
Mục Gia Liệt đáp lại một tiếng, sau đó đỡ Tô Liên Dĩ lên xe lăn. Hắn một tay xách giỏ đồ đầy ắp, một tay đẩy xe lăn, dẫn vợ con ra ngoài.
Tháng chín của thai kỳ, không ai là không lo lắng, Mục Gia Liệt lại càng sốt ruột, lòng đã nóng như có lửa thiêu đốt. Sau khi bàn bạc, nhận được sự đồng ý của Tô Liên Dĩ, hắn không chút do dự sắp xếp đưa cô đến bệnh viện tá túc đến lúc sinh nở.
Dù sao, ở bệnh viện rồi, có bất cứ vấn đề gì phát sinh, khả năng kiểm soát cũng sẽ được nâng cao.
Trong phòng bệnh, Mục Gia Liệt áp mặt lên bụng bầu nhô cao của Tô Liên Dĩ, nhếch môi cười thỏa mãn.
“Con đang đạp kìa. Thật hư.”
“Hư thì anh tránh ra.”
“Không tránh.”
Mục Gia Liệt khẽ cười một tiếng, hệt như một đứa trẻ ấu trĩ buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/3355519/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.