Tối hôm đó, cả Tô Liên Dĩ lẫn Mục Gia Liệt đều được một giấc ngủ ngon. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cả hai suốt khoảng thời gian qua.
Sáng sớm.
Bởi vì hình thành đồng hồ sinh học từ sớm, dù đêm qua ngủ muộn, Mục Gia Liệt vẫn theo thói quen thức dậy. Cảm nhận cơ thể ấm áp, mềm mại cùng cái bụng tròn vo đang rúc vào người mình, thâm tâm hắn bỗng trở nên mềm nhũn.
Không muốn đánh thức Tô Liên Dĩ dậy, Mục Gia Liệt cẩn thận rời giường, trước khi rời đi còn không quên nhét gối ôm vào tay bà xã, tránh cho cô cảm thấy trống trải mà thức giấc.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Mục Gia Liệt thay một bộ đồ mới, từng bước xuống nhà. Ra đến phòng khách, cha Tống đã nhịn không được mà trừng mắt lườm hắn, trên mặt bàn còn có ổ khóa đã bị phá hỏng.
Mục Gia Liệt khựng lại, toàn thân bỗng chốc như bị xịt keo cứng nhắc.
Tống Khương cười lạnh một tiếng, đập bôm bốp xuống mặt bàn, quát khẽ: “Anh hay quá ha? Nửa đêm nửa hôm trở về, không biết gọi người nhà ra đón sao? Còn dám cả gan phá khóa!”
“Con…”
“Con cái rắm! Đi biệt tích sáu tháng, lâu quá ha? Có biết con bé nhớ anh đến nhiều đến mức nào không? Là nhớ mà không dám thổ lộ, chỉ có thể núp trong một góc nhỏ mà khóc đấy!”
Chuyện này là Tống Khương nghe bà xã kể lại. Cha Tống cảm thấy bản thân năm xưa đã dạy dỗ thằng con này không đủ tốt, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/3355518/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.