Thật lâu sau đó, Mục Gia Liệt cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn đã trông thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa với nhau. Hắn nhìn mà nóng cả mắt, lập tức lật chăn rời giường.
“Ấy, Liệt, anh tỉnh rồi hả?”
“Tỉnh rồi.”
Giọng nói mang theo mười phần buồn bực.
Chỉ tiếc là cô gái nhỏ nào đó không để ý đến hắn. Từ đầu đến cuối, sự tập trung của Tô Liên Dĩ đều đặt lên người con trai nhỏ.
“Anh xem, con rất giống anh.”
“Giống chỗ nào?”
Mục Gia Liệt hừ một tiếng, đang định phán “xấu chết đi được” thì phanh kịp, nuốt lời định nói vào bụng.
Chê xấu, khác gì đang sỉ nhục bộ gene đỉnh cấp của hắn và bà xã!
Đang chuẩn bị chê một cách nói giảm nói tránh, Mục Gia Liệt lại nghe thấy bà xã nói.
“Giống anh, đều có ngủ quan, tay chân lành lặn.”
Mục Gia Liệt: “…” Đệt!
Anh thuê gia sư về dạy em, họ không dạy em văn miêu tả sao?
“Được rồi. Liệt, anh qua đây xem con đi. Tiện thể nghĩ tên cho con luôn.”
Mục Gia Liệt tặc lưỡi một cái, rất không tình nguyện đi qua, chậm rãi cúi đầu, rủ mắt nhìn đứa con bé tí trong vòng tay của Tô Liên Dĩ.
Tuy hắn không có ý định có con sớm, thế nhưng đã có rồi, vậy thì cũng nên yêu thương đàng hoàng, đương nhiên, ngoại trừ lúc con tranh vợ với hắn.
Tô Liên Dĩ mang thai, sinh quý tử cho nhà họ Mục. Người nối dõi, xem ra không cần tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/3355546/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.