Khi Vương Nhất buột miệng nói ra tên của Tô Thắm, Hồ Hoàng Việt lập tức thay đổi sắc mặt, túm chặt lấy cánh tay của Vương Nhất, giọng nói khàn khàn, cảm xúc kích động.
“Cậu Vương, cậu biết con gái của tôi sao?”
Vương Nhất không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều không có cắt ngang, chỉ thấp thỏm nhìn Vương Nhất.
Nhìn hồi lâu, anh bỗng hỏi: “Con gái của ông tên là gì?”
“Hồ Thắm!”
Hồ Hoàng Việt không thèm nghĩ ngợi, nói ra một cái tên.
Vương Nhất suy nghĩ một lát: “Vậy cô ấy biết tên của mình không?”
Hồ Hoàng Việt lắc đầu: “Không biết, khi lạc nhau, con bé mới có 3 tuổi.”
“Vậy cô ấy có tên mụ mẫn cảm gì sao?”
“Nếu là tên mụ, tôi thường xuyên gọi con bé là Tiểu Thắm, con bé chắc biết mình tên là Tiểu Thắm.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Vương Nhất khẽ thở dài, ánh mắt từ đầu tới cuối dừng trên cô bé trong ảnh.
Trên đời này không có hai bông hoa giống nhau, cô bé trong ảnh tuy còn nhỏ, nhưng từ đường nét của gương mắt thì thấy giống hệt với Tô Thắm.
Đồng tử của Hồ Hoàng Việt co rút, yết hầu chuyển động, hỏi: “Cô bé là ai?”
“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Lý chúng tôi nhận nuôi.”
Vương Nhất trầm giọng nói: “Tôi trước đây từng tới nhà của bọn họ, cho nên có ấn tượng với vẻ ngoài lúc nhỏ của cô ấy.”
Anh mở điện thoại ra, tìm ảnh của Tô Thắm, đưa vào tay của Hồ Hoàng Việt.
Hồ Hoàng Việt vừa nhìn thì sững người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310629/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.