Hồ Minh Chính đích thân tiễn ba người Vương Nhất xuống tầng, dõi theo bọn họ rời đi, khóe miệng nhếch lên hiện ra độ cong lãnh khốc, xoay người quay lại văn phòng.
Anh ta ngồi ở vị trí của chủ tịch, cười trầm thấp.
“Ha ha ha... ha ha ha!”
“Đồ ngu, thật sự là đồ ngu dễ bị trúng kế.”
Tiếng cười dần dần từ trầm thấp trở nên cao vút, trong mắt của Hồ Minh Chính vậy mà cười chảy nước mắt.
Ông lão tóc trắng yên lặng nhìn, khẽ cười nói: “Cậu Hồ, buồn cười chỗ nào?”
“Ông Hàn, ông là khách khanh của thương hội Hồng Ưng, không nhìn ra bí mật trong đó sao?”
Hồ Minh Chính cười đủ rồi, cười ha hả nhìn sang ông lão tóc bạc gọi là ông Hàn này.
Nếu Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh biết thân phận của ông lão, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì thân phận khách khanh tôn quý hơn hội viên cao cấp.
Bọn họ độc lai độc vãng, không thuộc về bất cứ thương hội nào, chỉ treo tên ở thương hội Hồng Ưng thì có thể hưởng quyền lợi của tất cả hội viên, mà số lượng khách khanh cũng rất ít, nếu không phải sau lưng có năng lượng cực lớn, thương hội tuyệt đối sẽ không thể trao thân phận ‘khách khanh’.
“Ông Hàn, trò chơi này nhìn trông công bằng, thật ra đối với tôi mà nói, có cách thắng chắc.”
Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười gian manh: “Tuy tôi không biết các tiền bối của nhóm cổ đông đầu tiên, nhưng ông nội của tôi rất thân với bọn họ, thông qua ông nội tôi giới thiệu, tôi muốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310628/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.