Chương trước
Chương sau
Ánh mắt tràn ngập ý lạnh của Hồng Phật vào lúc này cực kỳ kinh hãi, đồng tử co rút, không dám nhúc nhích.
Cô ta có thể cảm nhận được con dao kề trên cổ, đang truyền ra những luồng ý lạnh vốn có của kim loại, thậm chí cô ta ngay cả nuốt nước bọt cũng không dám, sợ trong quá trình nuốt nước bọt, bị cứa rách cổ họng.
Nhìn một màn này, Vương Nhất cũng cười lạnh nhạt.
Lãnh Nhan từng ám sát anh, hơn nữa suýt chút nữa thì thành công, thực lực của cô ta rất thâm sâu.
Đối đầu với Hồng Phật chỉ là chơi đùa mà thôi, căn bản không cần dùng hết sức.
“Đây mới là sát thủ thật sự.”
Giọng nói của Lãnh Nhan không chứa đựng tình cảm: “Sau này đừng tự gọi mình là sát thủ nữa, sỉ nhục danh xưng sát thủ.”
Trong lòng Hồng Phật cực kỳ kinh hãi, vẻ mặt tái nhợt hồi lâu, sau đó gương mặt của cô ta lập tức trở nên dữ tợn.
“Chỉ biết đánh lén, tính là phụ nữ gì chứ, có dám đối kháng chính diện với tôi không?”
Lãnh Nhan bật cười, cái sát thủ theo đuổi là một kích trí mạng, ai chơi chính diện với cô chứ?
Chính diện không phải là sát thủ, mà là lính đánh thuê---
Nhìn ra tính trẻ con không phục của Hồng Phật, Lãnh Nhan cũng cảm thấy vui, dịch con dao ra.
“Vậy được, nếu cô thua không phục, tôi đánh tới khi cô phục thì thôi!”
Khi con dao rời đi, Hồng Phật lập tức cười lớn: “Kế khích tướng cỏn con, cô vậy mà lại cắn câu, thật là cực kỳ ngu xuẩn --- Đây là cơ hội duy nhất của cô rồi!”
Khựng lại một chút, cô ta lại chỉ huy những con sâu này: “Đi, chui vào cơ thể của cô ta cho tao, ăn sạch nội tạng của cô ta!”
Vốn tưởng rằng Lãnh Nhan sẽ sợ, dù sao cô gái bình thường không phải đều sợ rắn độc sâu độc này hay sao, nhưng Lãnh Nhan không những không sợ, ngược lại lạnh lùng nhìn những con sâu độc này, vẻ mặt mỉa mai, không hề che đậy.
“Không phải là đối kháng chính diện hay sao? Sao lại chơi ăn gian rồi?” Cô ta trêu đùa.
“Ha ha ha, ai chơi chính diện với cô, làm ăn, tôi chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi mà thôi, chưa phát triển hoàn toàn, đánh nhau với cô, như vậy không phải là tìm chết hay sao?”
Hồng Phật vẫn chưa ý thức được ý trong lời Lãnh Nhan, vẫn cười lớn nói: “Nhiều sâu như vậy bò kín cả người của cô, tôi xem cô sẽ làm như nào---”
Tuy nhiên ngay sau đó, tiếng cười của Hồng Phật đột nhiên ngừng lại, sau đó giống như thấy ma, hai mắt trợn tròn, rất là đáng yêu.
Chỉ thấy Lãnh Nhan thuận tay lấy ra một cái bật lửa, nghịch trong lòng bàn tay, trên mặt nở nụ cười đùa cợt: “Nơi này là tầng hầm, nhiều năm không có mở, cái khác không có, cái không thiếu nhất là các – bon – đi – ô – xít, cô nói xem tôi đốt thì sẽ như thế nào?”
“Đừng đừng đừng---”
Sắc mặt của Hồng Phật thay đổi, vội vàng xua tay, muốn ngăn Lãnh Nhan đốt lửa.
Tuy nhiên, đã muộn rồi.
Tạch---
Lãnh Nhan bật bật lửa, sau đó thuận tay ném vào trung tâm đàn sâu đó.
Bùng---
Ngay lập tức, ánh lửa ngập trời.
Xung quanh đều là tường đá, lửa không đốt được, nhưng những con sâu này thì thảm rồi.
Sâu vốn sợ lửa, lúc này ở trong ngọn lửa lớn như vậy thì như tai họa mang tính hủy diệt.
Bụp bụp---
Trong ngọn lửa ở đâu cũng có thể thấy tiếng nổ bụp, đều là tiếng sâu bị lửa đốt cháy khét.
“Bảo bối của tôi...”
Hồng Phật đau khổ khóc lên, trái tim đang nhỏ máu.
Những con sâu này đều là cổ trùng cô ta vất vả lắm mới bắt được, cứ như vậy thiêu cháy rồi.
Ánh lửa nhỏ dần, cuối cùng tắt đi, trên mặt đất đen xì một mảng, ở đâu cũng có thể thấy những con sâu cháy, không còn sự sống.
“Cô dám đốt chết các bảo bối của tôi, tôi phải luyện các ngươi thành nhân cổ!”
Hồng Phật nhìn Lãnh Nhan và Vương Nhất với ánh mắt hung ác, giọng nói tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
“Cô làm được không?”
Lãnh Nhan cất bước đi tới trước mặt Hồng Phật, giống như xách cún con mà xách cô ta lên.
Điều ngoài dự liệu, cô ta vậy mà không phản đối, để mặc Lãnh Nhan xách cô ta lên.
Đột nhiên, cô ta nhìn Lãnh Nhan cười to: “Ha ha ha, tôi là đợi khoảnh khắc này, cô nhất định không ngờ, cơ thể của tôi cũng có độc---”
Nhưng cười xong thì cô ta không cười nổi nữa, bởi vì Lãnh Nhan căn bản không có một tí dấu hiệu của việc trúng độc.
“Cô sao lại không trúng độc?” Hồng Phật mặt mày kỳ quái hỏi.
“Ngu ngốc, tôi đeo găng tay.”
Lãnh Nhan nhìn Hồng Phật giống như nhìn kẻ ngốc, khua cái băng tay da màu đen mà cô ta vốn đeo ở trên tay.
“...”
Hồng Phật lập tức ngây dại, nhất thời không nói được lời nào nữa.
Một màn này, ngay cả người không kiệm lời như Vương Nhất cũng không khỏi bật cười: “Cô tên Hồng Phật đúng chứ? Là sát thủ đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.”
“Không cho cười, không cho cười --- Cẩn thận tôi luyện anh thành nhân cổ!”
Bị Lãnh Nhan xách trong tay, Hồng Phật vẫn thẹn quá hóa giận, còn không quên uy hiếp Vương Nhất.
Bộp---
Đột nhiên, trên người Hồng Phật truyền tới một âm thanh giòn tan.
Biểu cảm trên mặt Hồng Phật lập tức ngưng đọng, quay đầu tức giận nhìn Lãnh Nhan: “Cô làm cái gì? Tại sao đánh mông của tôi”
Lãnh Nhan mặt mày không cảm xúc: “Trẻ con không nghe lời thì phải đánh.”
Nói xong, lại dùng sức đánh vào mông của Hồng Phật, lập tức phát ra âm thanh giòn tan.
Hồng Phật bị đau, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn Lãnh Nhan: “Cô đánh nữa thử xem?”
Cô ta cho rằng vẻ mặt lúc này của mình nhất định có thể dọa được Lãnh Nhan, không ngờ Lãnh Nhan lại bật cười: “Cô có phải cảm thấy cô bây giờ rất hung dữ hay không?”
Hồng Phật không hiểu cô ta tại sao lại cười, lẽ nào mình không hung dữ hay sao? Vì vậy đã ngây ngốc mà gật đầu.
“Không đúng, cô không hề hung dữ, cô bây giờ giống như một con gấu Teddy nhỏ không ngừng gọi loạn chủ nhân --- Dữ kiểu con nít.”
“...”
Sau khi đi theo Vương Nhất về tới thành phố, Lãnh Nhan cũng học được không ít ngôn ngữ mạng.
Nhưng lọt vào tai của Hồng Phật, lại chịu đả kích rất lớn --- Đây không phải là ý nguyện của cô ta!
Cô ta muốn biểu hiện ra, là sát ý dữ dằn khiến Lãnh Nhan cảm thấy sợ hãi, đây không phải là ác long rít rầm kiểu con nít.
Cô ta không hiểu, rõ ràng là học theo người xấu trên phim, sao lại cô ta thì không được?
“Cô nên giống như tôi---”
Lãnh Nhan hiếm khi có lòng dạy dỗ, sắc mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồng Phật.
Hồng Phật lập tức rụt cổ lại, hai mắt lại sáng lên: “Đúng, chính là loại cảm giác này---”
Bộp---
Lời còn chưa nói xong, Lãnh Nhan lại đánh mạnh vào mông của Hồng Phật.
“Rất đáng tiếc, loại cảm giác này cả đời này cô cũng sẽ không học được, biết sai chưa?”
Hồng Phật lập tức nổi giận.
“Cô còn đánh?! Tôi thật sự sẽ luyện cô thành nhân cổ...”
Bộp---
“Cô như này là người lớn đánh con nít, thắng không vẻ vang!”
Bộp---
“Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, hu hu hu--”
Bộp---
Lãnh Nhan giống như người lớn đánh trẻ con, đánh từng phát vào mông của Hồng Phật, đánh tới mức sau đó, Hồng Phật vậy mà trực tiếp khóc luôn.
Nước mắt tí tách rơi xuống, âm thanh thê thảm, giống như tiếng đố quyên than.
Vương Nhất có hơi tội nghiệp mà nhìn Lãnh Nhan, con ngoan qua roi vọt, con của cô ấy sau này nhất định sẽ thành tài.
Mà Thẩm Tử Kiện, Thẩm Thiên Sơn Sơn đợi rất lâu ở trung đình, thấy Hồng Phật mãi không đi ra thì cũng có hơi nôn nóng.
“Tử Kiện, cháu đi xem thử tình hình sao rồi.”
“Vâng, ông nội.”
Thẩm Tử Kiện lần nữa quay lại tầng hầm, lại nhìn thấy một cảnh mà anh ta đời này khó quên được---
Hồng Phật mà anh ta sợ mất mật, vậy mà giống như đứa trẻ phạm sai, bị Lãnh Nhan xách lên đánh mông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.