Chương trước
Chương sau
“Được!”
Lãnh Nhan đáp một tiếng, sau đó mặt mày không cảm xúc bước ra, đôi mắt đỏ ngầu, từ đầu tới cuối nhìn Hồng Phật giống như vật săn.
Thái độ trong mắt không có ai của Hồng Phật trước đó vốn đã khiến trong lòng Lãnh Nhan bùng lửa giận, sỉ nhục cô ta không sao cả, nhưng không thể sỉ nhục thiếu chủ!
Huống chi, cô ta còn bị hai lần, sau khi nhiệm vụ kết thúc, trong nháy mắt thì bán mạng cho nhà họ Thẩm.
Các loại nguyên nhân cộng lại, khiến Lãnh Nhan sớm đã muốn ra tay với cô ta, nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng có thể ra tay.
Tuy nhiên, lời của Vương Nhất lại hoàn toàn chọc giận Hồng Phật, đặc biệt là mấy chữ ‘cô bé không có gia giáo’ này càng khiến cô ta giận đùng đùng, suýt nữa nhảy lên đánh vào đầu gối của Lãnh Nhan---
“Im miệng! Anh mới là đứa trẻ không có gia giáo, cả nhà anh mới là đứa trẻ không có gia giáo!”
Hồng Phật tức giận gầm lên với Vương Nhất, ngũ quan tinh tế nhăn nhúm lại, gương mặt nhỏ đỏ bừng giống như đít khỉ.
“Tôi không phải là trẻ con, tôi đã 23 tuổi rồi!”
Cô ta như tuyên thệ chủ quyền, vẻ mặt giận dữ gầm lên với tất cả mọi người.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ, không dám tin mà nhìn Hồng Phật.
Ngay cả Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, đánh giá cô ta.
“Cô nói cô 23 tuổi rồi? Vậy tại sao cơ thể của cô vẫn giống như bé gái 8-9 tuổi vậy?”
“Cái này...”
Nhắc đến điều này, Hồng Phật lập tức trở nên vặn vẹo, có hơi ngại ngùng mà nói: “Tôi từ bé đã mắc một loại bệnh, năm tôi 9 tuổi, cơ thể không lớn được nữa, sau này tôi bất luận bao nhiêu tuổi, tôi cũng vẫn dáng vẻ này!”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người ở đây lại ngạc nhiên, cơ thể và vẻ ngoài mãi mãi dừng ở năm 9 tuổi, đây là bệnh lạ gì?
“Trừ cái này ra thì không có triệu chứng gì khác, tôi cảm thấy không gì không tốt.”
Giống như sợ hai người khác sẽ xem thường cô ta, Hồng Phật vội nói: “Tôi có thể cả đời duy trì nhan sắc của trẻ con, căn bản không cần mỹ phẩm gì hết, các người có thể không?”
Vương Nhất đâu có không nghe ra sự tự ti trong lời của cô ta, anh nhìn sâu vào cô ta, chẳng trách cô ta không thích nghe người khác nói cô ta bé, đây không phải là đang mỉa mai cô ta hay sao?
“Bây giờ không không đồng nghĩa sau này cũng không, bệnh tật trên đời phàm là bị mắc một chút thì sẽ không phải là chuyện tốt, cô tự biết lấy mình đi.”
Ánh mắt của Vương Nhất giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp đâm thủng nội tâm của cô ta, khiến tâm thần của Hồng Phật chấn động, càng thêm tức giận.
“Anh chẳng qua chỉ là một người bình thường, có tư cách gì thương hại tôi chứ? Bây giờ là tôi muốn giết anh, anh vẫn là tự lo cho mình đi!”
Cảm xúc của cô ta kích động, sát ý trong mắt càng lớn.
Nhưng vừa nói xong, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, còn hung ác, vô tình hơn bất cứ sát thủ nào mà cô ta từng gặp trước kia.
“Người trên đời muốn giết thiếu chủ còn hàng ngàn người, cô tính là cái gì chứ?”
Giọng nói của Lãnh Nhan đầy lạnh lẽo, tay cầm dao găm, đi về phía Hồng Phật.
Hồng Phật lập tức cả người run lên, trên trán toát mồ hôi hột, bất giác lùi lại một bước.
Bởi vì, hai mắt của Lãnh Nhan vô cùng đỏ rực, giống như bị máu nhuộm đỏ, đột nhiên, cô ta từ trong mắt của Lãnh Nhan nhìn thấy núi xác biển máu vô tận.
Rất nhanh, cô ta lại hít sâu một hơi, khiến nội tâm dao động của mình bình tĩnh lại, mỉa mai nói: “Sát thủ số 1 như cô chỉ có cái danh, ngay cả bảo bối của tôi đánh lén cũng không phát giác, bản thân có bao nhiêu sức chiến đấu chứ?”
Câu nói này Thẩm Tử Kiện và Thẩm Thiên Sơn không nghe thấy, bởi vì vào lúc Lãnh Nhan và Hồng Phật đối đầu, sớm đã trốn khỏi tầng hầm, đợi ở trung đình của biệt thự Sơn Thủy.
Thẩm Tử Kiện há miệng hít thở không khí trong lòng, cảm thán một câu: “Cảm giác sống thật tốt.”
Sau đó, lại nhìn sang Thẩm Thiên Sơn: “Ông nội, chúng ta tiếp theo phải làm sao? Rời đi hay là tiếp tục đợi ở đây?”
Thẩm Thiên Sơn trầm ngâm một lát, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh: “Ở lại! Ông muốn đích thân nhìn thấy Vương Nhất chết, chỉ cần Vương Nhất chết thì sẽ tan đàn xẻ nghé, nhà họ Lương và tập đoàn Lệ Tinh đều là của nhà họ Thẩm chúng ta!”
“Vậy thì đợi!”
Thẩm Tử Kiện cũng không sợ nữa, rất tự tin.
Anh ta là từng tận mắt nhìn thấy Hồng Phật ra tay, trong âm thầm dồn người ta vào chỗ chết, ngay cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều sẽ bị gặm nhấm, tướng chết vô cùng thê thảm.
Chỉ là anh ta nghĩ không hiểu, thế gian này lại có người lạ vậy sao.
Chú Dương quản gia dường như hiểu nghi hoặc trong lòng Thẩm Tử Kiện, cười lạnh một tiếng: “Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, người tài có tính kỳ lạ không thiếu, Hồng Phật này là một người chơi cổ tới từ Miêu Cương.”
“Người chơi cổ?”
Nghe vậy, Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Tử Kiện vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên từng nghe nói những kỳ thuật này, đuổi thị của Vân Tương, vu cổ của Miêu Cương được gọi là hai đại kỳ thuật, có thể giết người một cách vô hình, có thể cứu người một cách vô hình, chỉ là bọn họ đều coi là truyền thuyết, một câu chuyện, không ngờ vậy mà là thật.
“Chúng ta chỉ cần đợi Hồng Phật thắng lợi quay về.”
Trong mắt chú Dương lập lòe nụ cười lạnh lẽo, hờ hững nói.
...
Tầng hầm.
Hồng Phật đã khôi phục sự tự tin trước đó, nhìn Lãnh Nhan thì cười khà khà, giống như sớm đã dự đoán được sự thất bại của Lãnh Nhan.
Mà Lãnh Nhan cũng cười lạnh một tiếng: “Cô nói tôi chỉ có cái danh, tôi quả thật là chỉ có cái danh, bởi vì nhân ngoại hữu nhân, người mạnh hơn tôi vẫn có rất nhiều, danh hiệu số 1 là một trò cười.”
“Chỉ là...”
Bỗng nhiên, Lãnh Nhan thay đổi lời nói, nụ cười trên mặt cũng có thêm một tia tàn nhẫn:
“Khi tôi làm mưa làm gió ở giới sát thủ thì cô đang ở đâu? Làm chuyện gì?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hồng Phật thay đổi, lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta đột nhiên nhớ ra một vấn đề, Lãnh Nhan cũng là Ám Dạ Quân Mẫu, là sát thủ lão làng thành danh đã lâu.
Khi cô ta làm mưa làm gió trên toàn cầu, Hồng Phật đang làm gì.
Cô ta mới vừa thành niên, mới vừa trở thành một người chơi cổ...
Tuy thiên phú của cô ta rất tốt, cũng nổi tiếng một phương, nhưng so với Lãnh Nhan, không khác gì trò chơi đồ hàng...
“Cô không phải xem thường tôi sao, cũng xem thường người mà tôi đi theo, hôm nay cho cô thấy, cựu sát thủ số 1 của thế giới, đáng sợ thế nào...”
Giọng nói của Lãnh Nhan lạnh lẽo thấu xương, ngay sau đó thì biến mất tại chỗ.
Hồng Phật lập tức nhìn đông ngó tây, thử tìm ra bóng dáng của Lãnh Nhan, nhưng cô ta giống như trống rỗng biến mất, không thấy bóng dáng.
Sắc mặt của Hồng Phật càng lúc càng trắng bệch, trong lòng cũng càng lúc càng hoảng hốt, vội vàng lấy ra một chiếc sáo ngọc màu xanh, để ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Rất nhanh, một khúc sáo du dương truyền tới, cùng lúc đó còn có tất cả sâu độc ở tầng hầm tới.
Vương Nhất nheo mắt nhìn một màn này, cũng không thể không thừa nhận, Hồng Phật này quả thật giỏi.
Chỉ năng lực hiệu lệnh sâu độc làm cổ này, đủ dọa người, có trời mới biết làn da của cô ta có độc hay không---
Chỉ là ở trước mặt Lãnh Nhan, vẫn vô dụng.
“Cô ở đâu, ra đây cho tôi!”
Gọi ra sâu độc, Hồng Phật vẫn sợ hãi, bởi vì cô ta không biết Lãnh Nhan đang ở đâu, những sâu độc này đương nhiên không có đất dụng võ.
“Làm màu.”
Ở hiện trường trống rỗng truyền tới tiếng cười mỉa của Lãnh Nhan, giọng nói vừa dứt, cô ta xuất hiện một cách quỷ dị ở đằng sau Hồng Phật, con dao trong tay đã kề vào cổ của Hồng Phật.
“Cô thua rồi.”
Giọng nói của cô ta vô cùng lạnh lùng, giống như tuyên án tử hình cho Hồng Phật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.