Lục Bình cười to “ha ha“.
Trên mặt Huyền Hồ đã một mảnh đỏ ửng, cười mắng:
- Huynh còn cười, sự tôn cùng với chưởng môn sư bá trước đó vài ngày còn hỏi thăm chúng ta vì sao còn chưa có hài tử? Ai nha, huynh còn cười, những năm gần đây huynh đông chạy tây đi. Chúng ta cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này thật dễ dàng trở lại Bắc Hải, nếu đợi đến lần sau, còn không biết huynh lại muốn đi nơi nào, đi bao lâu.
Huyền Hồ cùng Lục Bình chung một chỗ thời gian càng dài, tính tình cũng càng lúc càng dịu dàng, lần này nói vội vàng, thậm chí mang theo ba phần tức giận.
Lục Bình không dám trêu chọc nàng nữa, ôm lấy Huyền Hồ, nhẹ nhàng nói:
- Vẫn phải chờ một chút!
- Vì sao?
Huyền Hồ rất bất mãn, nhưng cũng chưa đường cho hắn giải thích.
Vẻ mặt Lục Bình nghiệm lại, đáp:
- Vì huyết mạch truyền thừa!
- Huyết mạch truyền thừa? Huyền Hồ rất không hiểu, nói:
- Ta và huynh không phải là yêu tộc đạo lữ, muốn huyết mạch truyền thừa có ích lợi gì? Coi như yêu tộc tu sĩ, cũng là những thất tổ đích truyền đỉnh cấp yêu tộc mới có thể có huyết mạch truyền thừa!
Lục Bình cười cười, nói:
- Ta bất đồng!
Thấy được Huyền Hồ thần sắc quái dị, Lục Bình vội vàng nói:
- Đừng, đừng, đừng hiểu lầm! Ta cũng không phải là yêu tộc tu sĩ, cũng không phải hỗn huyết hậu duệ của nhân yêu hai tộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154488/chuong-1470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.