Chương trước
Chương sau
☆Editor: Thủy Nhược Lam

Cal từ trên thảm đứng lên, loạng choạng đi đến cái bên cạnh cái bàn, tay chống xuống ghế da màu đỏ ngồi xuống. Động tác anh chậm chạp làm tôi thấy chua sót, tôi kì thực cảm thấy anh có thể đến phòng y tế nhờ một bác sĩ khám cho, động tác vừa rồi của tôi hình như hơi không lưu tình thì phải.

Có thể là do đau nên anh nhe răng nhếch mép như muốn làm giảm đi đau đớn trên người.

Ngón tay anh run run mở chai rượu, ngay cả cốc cũng không cần cầm cả chai nốc hai ngụm rượu lớn. Anh vô cùng quen thuộc với thuốc và rượu, hơn nữa cũng không cảm thấy thói quen đó không có gì không tốt.

Thói quen quá độ trong cuộc sống làm anh trông như quỷ đoản mệnh.

Tôi thử động đậy tay, lão Poodle thắt nút cho tôi thật sự không chút nương tay gì, ông ta trói đặc biệt chắc chắn, đối với lão Poodle mà nói cho dù tay tôi có bị phế thì cũng chả liên quan gì đến ông ta cả.

Tiếp đó Cal giảm bớt được chút đau đớn, anh ôm chai rượu, dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng lại không nói gì. Có thể là do dáng vẻ vừa rồi của anh rất mất mặt, anh rốt cục phục hồi tinh thần, biết ngượng ngùng.

Lực nhẫn lại của tôi xem như mạnh, xương cốt bị gãy cũng không kêu đau, còn là lần đầu tiên bị trói tới mức máu không lưu thông được, nơi bị trói giống như có ngàn vạn con kiến đang đào khoét máu thịt tôi.

Loại cảm giác này, thật đúng là làm tôi phát điên.

Gần như khó có thể chịu được nữa tôi di chuyển thân thể, thì nhìn thấy Caledon Hockley đang ngồi yên bên cạnh bàn, hơi men trên mặt càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt của anh duy trì ở trạng thái thất vọng, mất mát, đau thương, tôi nhìn anh giống như một tấm phế thải không biết xử lí như thế nào.

Tôi cảm thấy nếu mình không tiếp tục giãy dụa thì tay tôi chắc cũng sắp hỏng rồi.

Thử mở miệng thương lượng với người còn sống duy nhất trong phòng, “Hockley…” Mở miệng mới phát hiện ngay cả thanh âm cũng suy yếu, yếu ớt đến nỗi gần như không nghe thấy.

Thanh âm của tôi làm Cal bừng tỉnh, anh nghiêng đầu, tư thế say rượu cứng đờ, theo thói quen anh ngồi thẳng thân thể, buồn ngủ nơi đáy mắt nhanh chóng bị thanh tỉnh bao trùm. Dáng ngồi bởi vì tác động đến phần eo làm cơ bắp anh nhanh chóng run rẩy. Nhưng anh rất nhanh liền đứng lên, thuận tay đem chai rượu ném lại tại chỗ, bước đi đến bên giường, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.

“Giúp tôi cởi bỏ dây thừng một chút, anh có thể buộc ở nơi khác trước.” Tôi đã lười cùng anh khơi thông vấn đề buông hay không buông, chỉ là không hi vọng khi ngày mai tỉnh lại tay tôi bị hoại tử, tuy không biết sắc mặt mình bây giờ như thế nào nhưng thanh âm suy yếu làm tôi cảm thấy không được tốt.

“Em xảy ra chuyện gì?” Anh rốt cuộc cũng cảm thấy tôi không phải diễn trò, mà thật sự đang tìm trợ giúp. Cal cũng cố không đi lên vì sợ bị tôi đá, anh trực tiếp ngồi vào trên giường, vươn tay dùng sức sờ sờ mặt của tôi, “Da em thật lạnh, anh sẽ bảo bọn họ đốt lò sưởi trong phòng, trước tiên em nên đắp chăn đã.”

Anh dùng sức xoa mặt tôi, muốn ma sát làm khuôn mặt tôi ấm áp hơn, sau đó nhanh chóng đắp cái chăn đầy vết nhăn lên người tôi, động tác vừa nhanh lại dùng sức lớn. Anh hình như hơi hoảng sợ, không nghe được thỉnh cầu của tôi.

“Dây thừng…” Tôi giật giật tay, trong lúc nhất thời cảm giác đau nhức lại xuất hiện.

Cal có thể chú ý tới tay tôi, ngay từ đầu anh cũng không chú ý tới màu sắc ở cổ tay tôi nên dùng sức nắm chặt sợi dây thừng. Tôi bị anh nắm đau nên run rẩy mạnh hơn, lúc này Cal mới biết được có chuyện gì xảy ra. Anh nhướng mày lên, ánh mắt trừng lớn, tức giận làm tan bớt cảm giác suy sụp trên mặt anh.

“Thật sự là đáng chết.” Trên tay anh động tác cũng mạnh hơn, vô cùng sốt ruột tháo bỏ sợi dây thừng. Dùng sức túm vài cái, tôi cảm thấy không đợi anh kịp tháo sợi dây thừng thì tay tôi cũng đã gãy mất rồi. Nhìn thấy nhẫn nại gian nan trên mặt tôi, ngón tay Cal cũng run rẩy một chút, anh thở dốc vài tiếng, vội vàng đình chỉ động tác họa vô đơn chí của mình. Sau đó tôi nghe thấy anh nói với tôi: “Không có việc gì, anh giúp em cởi nó ra.”

Nói xong đỡ thắt lưng, bước chân lảo đảo đi đến bên cạnh chiếc sofa màu đỏ kia, mở ra ngăn kéo bàn, ở bên trong khua khoắng hơn mười lần. Có thể là quá mức sốt ruột anh không tìm được thứ mình muốn, hoàn toàn khuyết thiếu tính nhẫn nại, anh dùng sức đổ cả ngăn kéo xuống mặt đất.

Tôi nhìn thấy văn kiện bên trong, thưởng thức vật phẩm nhỏ, mấy cái đồng hồ đều bị anh dẫm nát dưới chân. Rốt cục Cal tìm được thứ mình cần, là một thanh đao lỗi thời, anh vứt ngăn kéo đi, nhanh chóng trở lại bên người tôi, cầm cái đao gắn đầy đá quý muốn dùng sức cắt đứt sợi dây thừng. Một bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt xuống dưới cánh tay tôi, sau đó dùng dao nhỏ kia cắt dây thừng.

Không thể không nói kỹ xảo trói người của lão Poodle là cấp đại sư, đừng nói ngay cả người bị trói, cho dù là người khác tới cởi, cũng phải phí thật nhiều thời gian. Cal hiển nhiên không có cái loại nhẫn nại này, cho nên trực tiếp dùng đao cắt. Anh sợ cắt đến tay của tôi, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm cổ tay tôi, tay áo ngủ mặc trên người tôi vì anh cầm tay nên tuột xuống bả vai. Anh dùng ngón tay cầm cánh tay trần trụi của tôi, luôn luôn không dừng run run lại.

Thử cắt vài cái, anh nhẹ giọng hỏi tôi, “Đau không?” Đầu ngón tay run rẩy cũng ảnh hưởng tới thanh âm của anh, làm cảm giác khi tôi nghe thấy giọng anh rất suy yếu.

Tầm mắt của anh không lưu lại trên mặt tôi, mà là vô cùng nghiêm cẩn nhìn thanh đao nhỏ của mình, bởi vì cách gần, cho nên có thể nhìn thấy vết bầm ở khóe miệng anh. Tôi đột nhiên cảm thấy anh cũng không phải kẻ ngứa mắt lắm, ít nhất anh hiện tại, rốt cục không có thói quen bày ra khuôn mặt cao ngạo, sắc mặt lệ khí cũng nhu hòa xuống.

Dây thừng cắt đứt một cái, tôi cảm thấy cánh tay buông lỏng, cái cảm giác chết nặng một lần nữa xuất hiện. Trong lúc tôi thả lỏng khi dây thừng bị cắt đứt, động tác trên tay Cal đột nhiên dừng lại, thậm chí ngón tay đè lên cánh tay tôi cũng căng thẳng lên, gần như biến thành một cái dây thừng khác, hung hăng nắm chặt tay tôi.

Tôi dãy dụa theo bản năng, muốn rút hai tay mình ra, nhưng khi động tác này vừa xuất hiện, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên quá khích lên, biểu cảm chuyên chú trên mặt cũng bắt đầu bị thay thế bởi cảm giác hoài nghi.

“Em lại muốn chạy có phải không?” Cal cầm lưỡi dao trong tay, mặt không biểu cảm nhìn tôi.

Ánh mắt anh hung ác lên, giống như khi mãnh thú nhìn chằm chằm vào con thỏ.

“Chạy không được.” Tôi ăn ngay nói thật, thân thể này dinh dưỡng không đầy đủ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tôi vì muốn rời khỏi RMS Titanic bị anh cùng lão Poodle đuổi tới thể lực cạn kiệt, tạm thời không thể hồi phục được. Cho dù bây giờ cởi bỏ dây thừng, mở rộng cửa ra, chỉ cần anh còn ngồi trong phòng tôi cũng không thể chạy qua anh được.

“Bác sĩ nói em tốt nhất luôn luôn nằm nghỉ ngơi, đợi đến khi rời thuyền anh sẽ tìm người tới điều trị cho em. Thân thể của em rất tệ, cho nên không được ép buộc thân thể mình, hiểu không?” Cal thanh âm lạnh lẽo, mỉm cười uy hiếp, ra mệnh lệnh với tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh, anh cũng cười trừng mắt nhìn tôi, dù sao có chết anh cũng không nhận dáng vẻ chật vật quỳ rạp trên mặt đất vừa rồi là mình. Anh cảm thấy mình rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, cho nên tươi cười trở nên đặc biệt hung tàn.

Sau đó tôi vô cùng trấn định gật gật đầu, anh không tin xác nhận, “Gật đầu là chấp nhận đi.”

“Phải.” Tôi nhịn lại nhịn, mới nhìn xuống cảm giác co giật nơi khóe miệng.

Cal vừa cười, mặt mày cũng cong lên, thoạt nhìn anh có thể dọa tôi làm anh thật vui vẻ.

Cười cười anh lại nỗ lực thu hồi nụ cười ngây ngô không hợp với bản thân xuống, tiếp đó anh cúi đầu ôn nhu cắt đứt nốt chỗ dây thừng ra, dây thừng trói chặt tôi tản ra, anh chán ghét vứt sợi dây thừng xuống mặt đất. Trong nháy mắt dây thừng bị tháo ra, thân thể của tôi nhanh chóng buông lỏng, cơ bắp nơi bị trói cũng thả lỏng ra. Tư thế của tôi từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, tư thế cuộn mình lên, cánh tay mỏi tới mức không còn cảm giác.

Anh vội vã nắm lấy tay tôi, nhìn vết tím trên cổ tay, lão Poodle có thể là nhìn tôi không vừa mắt thật lâu, cho nên lúc buộc cũng rất ngoan độc. Ngón tay Cal vuốt ve vết tím thâm, biểu cảm của anh một lần nữa trở lên hung ác, giống như đau xót trên tay tôi là của anh vậy.

Tôi thoát khỏi dây thừng, đợi một lúc tay mới có cảm giác, tuy cảm giác mỏi này rất khó chịu. Muốn rút tay về, lại bị đối phương bắt lấy không tha, không đợi tới lúc tôi bảo anh bỏ tay ra, Cal đã cau mày dùng hết lực nhẫn nại của mình xoa bóp tay cho tôi, anh một bên bóp một bên thấp giọng làu bàu, “Sao lại nghiêm trọng như vậy, để bác sĩ đến xem. Lovejoy cái lão kia, ngay cả trói cũng không tốt.”

Tôi yên tĩnh nhìn anh, mà anh thì nỗ lực cúi đầu giúp tôi xoa bóp cổ tay.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh cũng ấm áp hẳn lên. Ánh sáng của ngọn đèn rơi xuống mái tóc anh, cả đôi mắt màu hổ phách kia nữa.

Anh vừa xoa bóp vừa oán hận, “Em thật gầy, trên người một chút thịt cũng không có.”

Tôi đột nhiên cảm thấy không khí lúc này rất thích hợp để đi ngủ, nhịn không được ngáp một cái, anh lập tức vươn tay sờ mái tóc tôi, “Em ngủ trước đi, chậm đã nếu đói thì nói với anh, anh sẽ sai người đi nướng bánh mì.”

Đầu bếp ở trong phòng bếp có phục vụ hai tư giờ, lúc nào cũng có bánh mì trong bếp.

Nói xong, anh lại nghiêm túc giúp tôi xoa bóp cổ tay, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức như anh đang làm một vụ mua bán lớn, nếu phân tâm thì mấy trăm vạn sẽ ào ào đồ xuống sông xuống biển.

Chuyên tâm đến mức tôi không nhẫn tâm quấy rầy, đành để cho anh cầm tay tiếp tục xoa bóp. Chậm rãi, tôi nhắm mắt lại, đầu chìm xuống gối đầu nhắm mắt ngủ. Chỉ một lát sau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, tiếp đó cửa liền mở ra, tiếng vang hỗn độn này làm bừng tỉnh thần kinh của tôi. Tôi lập tức mở mắt ra, trước mắt xuất hiện gương mặt gần sát làm tôi giật mình. Là Cal, không biết bây giờ là mấy giờ, anh cúi đầu tiến sát gần tôi, hình như muốn hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Nhìn đến tôi mở mắt ra, Cal tự nhiên đứng dậy, sau đó khuôn mặt như không có việc gì.

Vào là Lovejoy, lúc ông ta mở cửa muốn trực tiếp đi vào, nhưng nhìn thấy tư thế quỷ dị thân mật của chúng tôi, bước chân tạm dừng vài giây, biểu cảm trên khuôn mặt than kia cũng dừng lại. Tiếp đó thanh âm ông ta khàn khàn nói: “Quấy rầy, Hockley tiên sinh, chỉ là chỗ tôi có chuyện khẩn cấp cần cậu giải quyết.”

“Chuyện gì?” Cal giọng điệu không tốt hỏi, vừa rồi cảm giác nhẫn nại khi xoa bóp tay không còn chút gì.

“Là về… Rose tiểu thư.” Lão Poodle hình như không muốn nhắc tới vị hôn thê trước mặt tôi, cho nên liền nói đứt đoạn cả câu.

“Rose?” Biểu cảm trên mặt Cal như anh bây giờ mới nhớ tới mình có một vị hôn thê, anh nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái, không biết vì sao biểu cảm mang theo chút chột dạ. Sau đó anh thả tay tôi ra, nhét tay tôi vào trong chăn rồi nói với tôi: “Anh có việc gấp cần xử lí, em ngủ trước đi.”

Tôi giật giật tay, cảm giác chết lặng kia đã biến mất, không có biểu cảm gì nói với anh một tiếng, “Cám ơn.”

Cal hình như rất kinh ngạc với thái độ mềm nhẹ của tôi, anh đứng dậy cười với tôi, “Chuyện này không cần cảm ơn, nếu có yêu cầu gì thì gọi nhân viên phục vụ, anh đi ra ngoài một lúc.” Sau đó liền đi, cũng không sợ đi gặp trở ngại. Lovejoy hợp thời ở bên cạnh anh nhắc nhở một chút, “Tóc của cậu.” Tiếp đó lão Poodle liền quen thuộc lấy ánh bành tô trên móc treo xuống, bay đến bên người Cal, dặn dò với anh: “Bên ngoài nhiệt độ không khí rất thấp.”

Cal theo thói quen nhận an bài của ông ta, sau đó tay mất tự nhiên nhấn phần eo, nói với ông ta: “Ngươi lưu lại, tôi đi một mình cũng được.” Lúc nói, ánh mắt anh nhìn tôi.

Lovejoy lập tức biết nhiệm vụ mới của mình, ông ta đứng ở cửa, gật đầu nói: “Vâng, thưa tiên sinh.”

Lúc Cal đi ra, đột nhiên nhớ tới cái gì nói: “Đừng trói nàng, nhìn là được.”

Lão Poodle yên lặng một lúc, mới nhẹ giọng phản bác, “Tôi không thích trói người.”

Đợi đến khi Cal bước vài bước đi mất, lão Poodle đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa nhìn tôi.

Tôi xốc chăn lên, trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay giao nhau ở trước ngực, cùng ông ta nhìn nhau. Chúng tôi không nói gì nhìn nhau, tôi mới rốt cuộc tò mò hỏi: “Cố chủ nhà ông có bao nhiêu tình nhân vậy?”

“Không có.” Lão Poodle không chút do dự trả lời

Quỷ mới tin, cái tên kia truy nữ nhân cứ như là bá vương ngạch thượng cung ý.

Lão Poodle trả lời xong, mới phát hiện mình nói sai lầm rồi, ông ta lập tức sửa miệng, “Có một.”

Một cái á, tôi không chút ngoài ý muốn gật đầu, kỳ thực cũng không liên quan tới tôi. Tôi hỏi tiếp: “Anh ta thích mua cho tình nhân nhà ở, mua châu báu, mời nhà thiết kế trang phục, còn có mua tác phẩm nghệ thuật?”

Lão Poodle mặt không biểu cảm nhìn tôi, nhìn tới mức tôi cảm thấy không thích hợp, hậu tri hậu giác tìm kiếm theo tầm mắt ông ta, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy hải dương tinh trên ngực tôi. Vừa rồi bị tên kia ép buộc, tôi đều quên mình đeo cái thứ này, vô tình tháo vòng cổ ném nó vào trong hòm trên ghế dựa.

Lão Poodle phảng phất như mới lấy lại tinh thần, ông ta nói qua loa cho tôi một đáp án, “Có lẽ là thế đi.” Nói xong ông ta lại bổ sung tiếp tục nói, “Cậu ấy chưa dưỡng tình nhân bao giờ.”

Không có? Không phải có một người sao?

Lão Poodle tiếp tục trầm mặc, trầm mặc đến mức tôi quên mất câu hỏi lúc trước, ông ta lại mở miệng, thanh âm mang theo cảm giác u buồn kì lạ, “Chỉ có cô.”

Chỉ có cô…

Tôi hồi thần nghi ngờ nhìn ông ta, gương mặt Lovejoy xuất hiện cảm giác mệt mỏi, ông ta nhắc nhở tôi, “Cậu ấy trừ bỏ cho gia tộc Bukater một khoản tiền, không có nuôi ai bao giờ. Xem ra, cậu ấy muốn bắt rồi nuôi cô.”

Cuối cùng lão Poodle lấy giọng điệu suy yếu khi cố chủ đã xa đọa, tiếp tục nói: “Trước mắt chỉ có cô.”

Tôi,…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.