Tôi biết chỉ cần đi qua phòng khách là đến sàn tàu riêng rồi, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài RMS Titanic. Tôi bức bách mình không được nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất kia, càng hi vọng cái đồng hồ kia bị hỏng, cho nên thời gian tôi nhìn thấy đang là buổi sáng, mà bây giờ, thuyền còn ở lại cảng Queenstown, hành khách còn chưa lên thuyền hết.
Không đợi tôi chạy đến phòng khách, đằng sau truyền đến thanh âm phá không dọa người, giống như có người tức giận ném ly rượu trong tay xuống. Tôi ngay cả đầu cũng không quay lại, cho dù sau lưng tôi xuất hiện một vạn tên bệnh nhân tâm thần, với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.
Chân tôi mềm nhũn, tay vịn vào cái bàn, nương theo đó mà tăng bước chân đi về phía trước. Thật vất vả nhìn thấy phòng khách, tôi vừa muốn tránh cái ghế dựa để đi tiếp, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Loại tốc độ này nhanh tới mức tôi không kịp quay lại nhìn, thì cảm thấy eo căng thẳng, cả người nhẹ nhàng đi, tiếp đó chỗ đầu gối xuất hiện bàn tay, không đến một giây tôi bị bế ngang lên.
Theo phản xạ tôi nắm lấy áo anh, áo trong của anh lập tức bị tôi kéo đứt một cái cúc áo.
Cal nặng nề ôm tôi vào trong ngực, không cho tôi thời gian dãy dụa anh bế tôi đi trở về phòng ngủ.
“Buông tay.” Tôi đen mặt túm lấy áo sơmi của anh, lại có một cái cúc bị tôi kéo đứt ra.
“Em câm miệng cho anh.” Cal
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ai-vinh-hang/2511458/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.