Trong không gian vắng lặng ấy, tiếng hétcủa nó nghe thật thống thiết. Có cảm giác bất an, lo lắng nhưng ngậptràn quan tâm. Giọng nói của nó khiến cho cả hai con người đang chìmtrong máu lạnh ngừng lại quan sát. Bóng dáng nhỏ bé của nó đứng trongmưa thật khiến người ta thương xót. Thân hình mảnh mai, mái tóc dài ướtnước chạy trong mưa tạo nên cảm giác mong manh. Trong khi Phong vẫn đang chìm trong cảm giác mông lung về hình ảnh của nó thì Ken đã đứng bậtdậy, cậu vung chân đá bay con dao trong tay hắn đi. Lúc này Phong mớichợt nhận ra mình đã sơ ý. Nhanh chóng lấy lại tư thế ngạo mạn của bảnthân. Trên môi hắn nở nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt chế giễu nhìn Băng.Giọng hắn tràn ngập sự coi thường:
- Lại định mỹ nhân cứu anh hùng sao?
Không đáp lại lời nói của hắn, Băng chạy nhanh đến bên Ken. Ánh mắt nóđưa nhanh nhìn Ken. Trên người cậu quần áo đã ướt đẫm, tóc cũng bị mưalàm cho rối xù, có một vài vết xước trên cánh tay và mặt. Nhìn hình ảnhcậu như thế nó thấy có chút gì nhói đau. Băng muốn nhìn thấy một Kentrầm lắng, bình tĩnh hàng ngày chứ không phải Ken với những vết thâm tím khắp mình. Thấy nó không quan tâm đến câu nói của mình, hắn bắt đầu bực tức. Cứ mỗi lần đối đầu với người lớp cá biệt là y như rằng không aicoi hắn ra gì. Điều đó thực sự khiến hắn tức điên, hắn gằn giọng:
- Để tôi cho hai người biết “sợ” là như thế nào?
Vừa nói hắn vừa nhặt cây gậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901887/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.