Mưa lại rơi, mỗi lúc một to hơn. Trời ngày càng tối, không còn chút ánh sáng le lói. Đứng ở cầu thang mà lòng Băng nóng như lửa đốt. Nó không thể đứng yên, cứ đi lại lại. Hai tay nắmchặt vào nhau đến đỏ bừng. Cảm giác bất an cứ xâm lấn dần trong nó. Nhìn ra ngoài trời, tâm trạng nó càng khó chịu hơn. Muốn tiến lên nhưng bịcản lại. Băng chỉ còn biết bất lực đứng chờ. Nó cứ ngóng lên trên sânthượng, cố gắng nghe từng âm thanh vọng lại. Nhưng ngoài tiếng mưa títách ra thì không có lấy một động tĩnh nào. Bất lực, Băng tựa người vàothành cầu thang và ngồi xuống.
Trên sân thượng, không gian ngày càng u ám, lạnh lẽo. Gió gào thét từngcơn, táp vào da thịt người đau rát. Trong sự giận dữ của thiên nhiên,con người vẫn rất bình thản. Mưa đã thấm ướt cả hai thân thể nhưng dường như không gì có thể chấm dứt khí thế bức người hiện tại. Trong cuộcchiến im lặng này có lẽ Phong yếu thế, hắn ta căm ghét sự yên lặng đócủa Ken. Điều đó chỉ chứng tỏ rằng Ken coi thường Phong nên hắn ta vôcùng bực bội. Chấm dứt cái cảnh vô vị này, Hàn Phong lên tiếng:
- Mày muốn lấy lại sợi dây chuyền này.- Vừa nói hắn vừa lắc lư chiếc vòng cổ trước mặt Ken.
Nhưng đáp lại sự khiêu khích ấy, Ken chỉ hờ hững đáp lại một câu nhưng đầy âm khí:
- Nói nhanh.
Không phải lần đầu nghe cậu nói nhưng Phong cũng khó tránh khỏi cảm giác lạnh run. Mỗi lời cậu ta nói ra như có băng tuyết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901886/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.