Hắn đến con suối nhỏ lấy nước vào cái nồi (hồi nãy ăn trộm:3) sau đó dùng ba hòn đó làm kiềng ba chân rồi bắc lên đấy. Cô không khỏi thầm thán phục hắn, quả thực rất rành tay, cũng tạm xứng với danh xưng “siêu trộm’’.
-Anh lấy của nhà họ như vậy không thấy áy náy sao? – Miêu Nguyệt không phải là người quá cứng ngắc, đối với những người nông dân bìnht hường như thế cũng không quá ghét bỏ.
-Có gì mà áy náy – Sói Đêm miệng huýt sáo, mắt ngước lên nhìn trời – là trừ gian giúp dân mà. Nhà đó tham lam, buôn bán gian lận không biết bao nhiêu. Lấy của họ có một chút, hơn nữa anh còn để lại cho họ một bức thư a.
-Thư? Viết gì
-Ta viết: “ Lão ngu ngốc, ta là tiên nhân đến chỉ trích nhà ngươi, nên làm việc thiên đừng lừa người nữa. Bằng không ta cho ngươi cho ngươi sớm ra đường ở.”
Hắn nói xong thì cười hahả, Miêu Nguyệt cũng bật cười,thật ra làm trộm như hắn có gì không tốt? Đôi lúc rất thoái mái mà.
-Anh hành nghề từ khi nào? - Miêu Nguyệt hỏi
-À..thì..từ lúc được em “nhặt” ra khỏi rừng, anh được một ông già cưu mang, không ngờ ông ta là một tên trộm vặt, haizz.. con đường sự nghiệp của anh từ đó mà mỡ ra. – hắn vừa nói vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ, miệng thì cười muốn nứt toác.
-Trộm vặt mà dạy ra anh thành như thế này ư?
-Thật ra, ông ta chỉ dạy vài chiêu cơ bàn, còn lại đều tự thực nghiệm mà thành.
-Vây ông ta đâu rồi?
Hắn im lặng, lúc sau mới cười nói:
-Chết rồi, già cả yếu ớt nên bỏ ta mà quẫn mất rồi.
Miêu Nguyệt lặng nhìn hắn, hắn bị lạc từ nhỏ được ông ta “nuôi nấng”, có lẽ d0ã sớm coi ông ta là người thânn duy nhất, giờ có lẽ hắn cũng rất cô độc.
-Nước sôi rồi, để “tắm” cho gà đã – Sói Đêm vươn người kéo con gà ngũ say như chết ( cũng không biết là đã chết chưa),đỗ nước sôi vặt sạch lông gà, cho gia vị vào bụng gà, xoa đều lên mình gà, sau đó liền đi kiếm một que dài vót nhọn xiên giữa mình nó, dựng hai câ thẳng bên bếp bắc qua ( giống quay heo:3)
Hắn cùng cô nằm dài trên cỏ lau, mắt ngắm trời đêm, hắn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, ngay cả những vụ trộm thành công hay bất thành của hắn. Đôi lúc còn kề chuyện cười cho cô nghe hay quay sang nhìn cô trêu vài cái. Miêu Nguyệt hôm nay không hiểu sao cười rất nhiều, đây là lần sinh nhật vui nhất của cô kể từ ngày đó. Ngay cả trong tổ chức, Miêu Nguyệt thậm chí không cho bất kỳ ai nhắc đến ngày sinh nhật của cô, kể cà ông Thiết Đồng và Hoàng Vũ. Cô căm ghét ngày này, nhưng hôm nay …có lẽ suy nghĩ của cô đã khác.
Miêu Nguyệt xoay người sang nhìn hắn đang nhắm mắt, mặt hơi ngửa, miệng cong cong tà mị, vẻ hút hồn khó tả. Cũng đẹp trai nhỉ? Không kiêu hãnh như Thiên Nag5o, không ấm áp như Hoàng Vũ nhưng lại cực kì có gì đó cuốn hút. Giống như không phải ở khuôn mặt này mà ở cái thần của hắn.
-Nhìn như vậy mặt anh sẽ tróc da mất – hắn mở miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm.
-Đang nhìn xem..anh rốt cuộc như thế nào – Miêu Nguyệt mắt khẽ chớp – Anh tên gì?
Hắn và cô không ai nói lời nào, quay đi hai hướng khác nhau. Mãi lúc sau U Lãng mới lên tiếng:
-Để anh đi xem gà nướng.
Đoạn hắn xoay người đi, trong lòng thầm rủa con gà kia ngàn lần, đã chết còn không biết an phận. U Lãng lấy gà ra khỏi bếp. Thôi xong! Cháy mất hết phần ngoài rồi. Nhưng mà vừa nãy…hắn không nhịn được mà cười thầm trong bụng.
-Còn ăn được không vậy? – Thấy hắn ngồi bất động ngắm con gà đen thui, Miêu Nguyệt bất an hỏi.
- Không sao, cũng không thể không ăn được – Hắn cười cường, mang con gà đến trước mặt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]