Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 11 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40
Chương sau
́n đi mà đi không được Lúc U Lãng gọi cô dậy mặt trời đã bắt đầu ló rạng, cả hai yên lặng ngắm bình minh một hồi lâu. Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn rồi hai người cùng tạm biệt rời đi. Khi Miêu Nguyệt bước vào nhà, cửa mở toang, lại không nghe một âm thanh nào cả. Tên này dường như có vẻ vô cùng khinh thường những tên trộm. Có lẽ khi nào đó cô nên bảo Sói Đêm đến thử trộm đồ của hắn xem sao. Vừa bước vào phòng khách, bộ mặt đáng sợ của hắn đã dán lên mặt cô, Miêu Nguyệt không khỏi ớn lạnh. Đợi mãi chẳng thấy hắn nói gì, cô định đi lên lầu thì một xấp tài liệu bay thẳng vào người cô, cũng mày là phản xạ Miêu Nguyệt không tệ nên đã chụp được. -Xử lí đống đó giùm tôi – Hắn buông lời lạnh như nước đá. Miêu Nguyệt khó chịu nhìn xuống xấp giấy, gì chứ? Mấy con số đơn giản này mà cũng phải nhờ đến cô à? Thư kí hay nhân viên có của hắn để trưng sao. Miêu Nguyệt bực bội đang tính lên phòng làm thì đột nhiên bước chân dừng lại. Vì sao phải giúp hắn? Trước kia bởi sợ lộ thân phận nên đành cam chịu đến đây ở tạm. Trước kia vì muốn tiếp cận hắn, mượn vị thế của hắn trên con đường trả thù nhưng giờ đã không cần nữa. Thật ra hắn đối với cô không có xấu, ngược lại có chút điểm tốt. Miêu Nguyệt cũng không thể phủ nhận rằng cô có động tâm, nhưng thù chưa báo xong, điều tối kị nhất chính là vấn đề tình cảm. Cô không muốn những người mình thật tâm yêu quý bị tổn thương. Cho nên, rất nhanh chóng thôi, Miêu Nguyệt không muốn liên quan đến hắn nữa. -Việc gì tôi phải giúp anh? Hoắc Thiên Ngạo miệng nhếch lên kiêu hãnh, hắn sớm đã đoán được nên có chuẩn bị rồi. Thờ ơ buông hai chữ -Tùy em! Thấy thái độ khinh khỉnh của hắn, Miêu Nguyệt trong lòng rủa thầm: -Vậy giờ tôi không còn lý do gì ở lại, có thể dọn ra ngoài rồi không? -Có thể… cửa Hoắc gia chưa bao giờ khóa. Miêu Nguyệt có phần hơi cảm động, đặt xấp tại liệu lên bàn cà phê gần hắn. Lòng thầm nghĩ “ Hoắc Thiên Ngạo, tôi thực sự có thích anh, mặc dù đôi lúc tôi căm ghét anh cực hạn. Tôi không thể để anh bị liên lụy được, cuộc sống của tôi chẳng biết sẽ kết thúc khi nào.Dù sao cũng nên cảm ơn anh trong thời gian vừa qua.Mong anh sống tốt ” -Tôi đi đây – Bao nhiêu cảm xúc rốt cuộc chỉ nói thành ba chữ “tôi đi đây”. Miêu Nguyệt xoay người rời khỏi Thiết Gia, nhưng chân chưa bước ra khỏi cửa đã khựng lại. -Em có thể đi nếu như không sợ căn nhà cũ của mình bị phá. – Thiên Ngạo căn đúng chuẩn chân cô còn cách cửa một bước mới lên tiếng. Miêu Nguyệt tức giận quay lại trừng mắt nhìn hắn.Bao nhiêu hảo cảm đối với hắn tan biến hết, giờ đây chỉ còn lại sự tức giận đến cao độ. Sao hắn có thể biết được căn nhà cũ của cô chứ? Nhưng cũng không phải không thể, Hoắc Thiên Ngạo một khi đã làm việc thì phải nắm đến 99% thắng. Căn nhà đó là thứ duy nhất ghi lại kỷ niệm của gia đình cô, cô nhất định dùng cả tính mạng để bảo vệ. Chỉ là hiện giờ Miêu Nguyệt lấy thân phận gì mà sở hữu căn nhà hoang đó? Nhưng đới với Thiên Ngạo thì quá thừa sức. -Anh muốn làm gì? Hắn không trả lời, mắt liếc nhìn đống tài liệu ban nãy cô vừ để xuống, khóe môi giật giật. Miêu Nguyệt khó khăn lắm mới có thể nhịn mà không phi tới đánh nhau với hắn. Hậm hực đi đến ôm tài liệu lên phòng, bước chân như sấm rền. -Không đi nữa à? – Thiên Ngạo dưới lầu nói vọng lên, giọng mang ý giễu cợt. Miêu Nguyệt lại vờ như không nghe thấy. … 1:00 PM Hoắc Thiên Ngạo lên phòng làm việc,vest đen lịch lãm, cả ngoài tỏa ra khí chất cao quý. Thấy Miêu Nguyệt đang ngồi máy chăm chú xử lý số liệu, con nhỏ này… dám tự tiện đụng vào máy hắn ư? Thôi để từ từ hắn chỉnh sau vậy. -Đã xong chưa? -Ừ! Vừa xong – Miêu Nguyệt đáp, giọng lạnh băng giống như lần đầu nói chuyện với hắn. Thật ra cô đã xong lâu rồi, nhưng vì Miêu Nguyệt không biết làm gì nên cứ ngồi lỳ trong đó, ra ngoài mất công lại chạm mặt hắn. -Đi ra ngoài với tôi một chút – hắn bỏ lại một câu rồi xoay người đi xuống, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không. Miêu Nguyệt mắt nhìn lên sàn nhà, thật chẳng ra làm sao. … Trên chiếc Ferrai -Đi đâu vậy?- Thấy hắn không nói gì, cũng chẳng biết là đi đâu, Miêu Nguyệt tò mò hỏi. Thiên Ngạo như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, tay điều khiến vô lăng. Miêu Nguyệt bĩu môi không thèm hỏi nữa, ngả đầu vào ghế nhắm mắt Lúc xe dừng lại trước một tòa cao ốc vô cùng lớn. Miêu Nguyệt ngước lên thấy dòng chữ điện chạy rất đẹp phía trên cao: “ TRỤ SỞ TẬP ĐOÀN ĐÔNG THỊ” Hắn cùng cô bước vào, tất cả bảo vệ và nhân viên đều lễ phép cúi chào, nhưng Thiên Ngạo cũng chẳng thèm liếc nữa ocn mắt, chỉ hơi gật đầu, vẫn một đường mà đi. Miêu Nguyệt cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt tròn xoe đầy ngơ ngác của tất cả mọi người ờ đây đang nhìn cô, nhất là những nhân viên nữ. Thiếu gia đi với phụ nữ ư? Có lẻ đó là thắc mắc chung của tất cả bọn họ. Thiên Ngạo bước vào thang máy, Miêu Nguyệt vẫn nghi hoặc nhìn hắn chưa bước vào. -Không đi? – Thấy cửa thang máy sắp đóng lại mà cô vẫn chưa vào, hắn lênt iếng nhắc nhở. Miêu Nguyệt cười trừ, sau đó nhanh chóng bước vào cùng hắn. Thiên Ngạobấm số 105, thang máy từ từ chuyển động rồi nhanh chóng đi lên. Hắn đến phòng làm việc của mình lấy vài tập hồ sơ hay tài liệu gì đó rồi lại cùng cô rời khỏi trụ sở.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 11 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40
Chương sau