Chương trước
Chương sau
̣t

7:00 AM…

Miêu Nguyệt sớm đã tỉnh dậy, tuy nhiên cũng không có động tĩnh gì. Nguyên đêm hôm qua Thiên Ngạo ôm chặt cô ngủ, một giây cũng không buông. Nếu quả thực hắn không biết thì rất lạ, nhưng nếu hắn không biết thì lại càng lạ hơn.

-Đang nghĩ thứ gì? Mau dậy đi – Thiên Ngạo mắt vẫn nhắm lạnh lùng nói.

Cô hơi cau mày ngước lên nhìn hắn, rốt cuộc con người này là như thế nào?

-Hôm nay đến xem kết quả một chút rồi sớm trở về – Hắn trở mình ngồi dậy, búng nhẹ lên trán cô rồi bước vào phòng tắm, bỏ mặc cô ở đó với bộ dạng thật khó coi.

Tiếng nước đổ trên làn da đồng rắn chắc, bất quá những tia lạnh ngắt nước chạm vào da thịt khiến hắn hơi nhíu mày.



Chiếc ferrari vụt đi nhanh như gió…

Trước cổng khu giải trí, Giám đốc Cửu cùng đoàn tùy tùng đã đứng sẵn ở đấy.

-Hoắc thiếu gia, cậu đến rồi – Ông ta bước lến phía trước cung kính – Chẳng hay cậu muốn đi tham quan một chút không?

Thiên Ngạo không trả lời, chỉ gật nhẹ. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô kéo đi. Ngay khoảnh khắc đó cô bất chợt nhìn hắn.Tại sao? Tại sao cô chư từng để ý rằng tay hắn có khá nhiều vết chai. Trước đây cô có hơi thắc mắc, nhưng chỉ nghĩ rằng do hắn có tập võ. Đáng lẽ ra ở ví trí cậu ấm như hắn thì những thứ này khó mà có. Cứ cho hắn không thuộc loại công tử bột nhưng cũng không thể nhiều như thế này. Hơn nữa, vết chai ở ngón cái chỉ có thể là do tập súng, đặc biệt với những kẻ sành nghề, giữa ngón trỏ và ngón giữa là kẹp ám khí, ỡ cạnh tay là do chặt chém, da lạnh và thô chắc do tiếp xúc nhiều với thuốc hoặc nước... Dù cho hắn học để tự vệ nhưng đâu cần tới mức này, mà không lẽ hắn không có vệ sĩ? Miêu Nguyệt ngày càng cảm thấy rắc rối.

-Hoắc thiếu gia, cậu nói xem khu công viên này có nên giải thể để quy hoạch xây dựng cao ốc không? Cửu Vĩ Hành vuốt cằm hỏi

Hắn im lặng, lúc sau mới lên tiếng:

-Không

-Tại sao?

-Làm thứ gì cũng đừng nghĩ đến cái lợi trước mắt.

Hắn không muốn nói nhiều với tên đần này. Đây là công viên gần biển, đương nhiên lượng khách sẽ đông hơn những nơi khác. Nếu quyhoạch để xây cao ốc, ban đầu lợi nhuận cao hơn nhưng về sau sẽ lỗ vốn lớn. Mà thôi, dù sao khú này giờ cũng thuộc về hắn.

Thiên Ngạo liếc nhìn sang bên cạnh, Miêu Nguyệt ngây người nhìn lũ trẻ đang chơi đu quay

…. Viễn cảnh:

Một gia đình rời khỏi khu công viên trò chơi

-Mẹ ơi mai đi nữa nhaaa – cô bé nắm lấy tay mẹ đung đưa nũng nịu

-Được rồi, Tiểu Nguyệt ngoan thì mai sẽ đi nữa – mẹ cô bé ôm cô bé vào lòng, véo mũi yêu thương

-Ba ơi sao thế? Sao ba không nói chuyện?

-Ba giận Tiểu Nguyệt rồi, lúc nào con cũng mẹ mẹ, không thương ba gì cả – người đàn ông vẻ nũng nịu

Cô bé hơi ngớ người, liền sau nhóc con cười khúc khích, chu cái môi chúm chím đáng yêu hôn má ba.

-Ba hết giận nhé, Tiểu Nguyệt thương ba nữa

Gia đình nọ cười nói vui vẻ, trò truyện nhu tình..

….

-Muốn chơi thử một trò ko? – Thanh âm vang lên khiến cô chợt tỉnh. Thiên Ngạo khoanh tay nhìn cô, khóe môi cười cười.

Miêu Nguyệt mặt liền nhắn nhó, liếc xéo hắn bỏ đi, vứt lại một câu

-Không.. Trò trẻ con

Thiên Ngạo cũng không giữ cô lại, bật ra tiếng cười. Hắn quay mặt lại nói gì đó với giám đốc Cửu.

….

Trong chiếc ferari, Miêu Nguyệt ngả lưng trên băng nghế, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, trong lòng có chút nặng.

Bất chợt cô hơi nhướn mày, ngón tay đặt lên chiếc khuyên tai bạc đeo bên trái đang rung, phản chiếu bên cửa kính là điểm tròn đỏ không đáng chú ý.

-Đã bắt tín hiệu – Cô lên tiếng

-Miêu Nguyệt, đã xong chưa? – Từ đầu bên kia thanh âm của Hoàng Vũ vang lên

-Xong? Anh biết sao?

-Không biết mà anh có thể để em đi?

-…

-Nhanh chóng trở về. Chúng ta đón nhiệm vụ 2

-Được

Ánh sáng vụt tắt, Miêu Nguyệt đăm chiêu nhìn xa xăm, tay gõ gõ lên thành xe.

-Dám bỏ về trước sao? Thiên Ngạo từ phía xa nói vọng đến. Dáng đi tiêu sái hết mức.

Miêu Nguyệt khóe môi cong cong, để xem nào, cô thử hắn một chút.. Cánh tay thon trắng nõn đặt lên vô lăng, chân đạp ga. Chiếc xe lao vụt đi bỏ lại hắn.

Hắn không những không giận ngược lại còn cười sảng khoái. Thiên Ngạo lấy đà nhảy lên con Icon Sheene gần đấy, lên ga phóng đi. Coi như chủ nhân cái xe này xấu số vậy. Hắn lao đi với tốc độ tên bắn, bất quá cũng chưa đuổi kịp cô. Không thể phủ nhận rằng cô gái này rất có bản lĩnh nha, trên quốc lộ mà dám chạy như vậy. Thiên Ngạo lên hết cỡ, xe gió tiến nhanh hơn. Cái xe chết tiệt, tuy Icon Sheene thuộc loại môtô khủng thế giới, nhưng hắn thật chán ghét, lần đầu hắn đi loại mômô “nhẹ” như thế này ( chắc nhẹ:3).

Miêu Nguyệt nghiêng người nhìn qua ngương chiếu hậu. Bắt kịp rồi sao? không tồi. Chân cô nhấn mạnh hơn, xe lại bỏ xa hắn một đoạn.

Thiên Ngạo bắt đầu có chút bực mình, thích đùa với hắn? Hắn rút găng tay trong túi áo đeo vào, sau đó đánh tay, lòng bàn tay hắn xuất hiện thứ bột gì đó. Thiên ngạo rải đều thứ bột đó lên động cơ, liền sau đó, chiếc xe bốc cháy, lao đi còn nhanh hơn trước

Khó ai mà biết được khi động cơ bốc cháy lại sinh ra năng lượng cao đến đỉnh điểm, thứ này tốt hơn bất kì loại nhiên liệu nào, chỉ cần trước khi nó hoàn toàn phát nỗ là được.

Mũi tên lửa xẹt qua trên quốc lộ, tất cả mọi người đều sợ hãi la hét, ôi thôi cái kẻ trên xe đó bỏ mạng rồi. Miêu Nguyệt có chút lo lắng nhìn phía sau? Không phải hắn điên quá nên làm liều rồi chứ? Chiếc icon sheene đã bám sát xe cô. Chỉ còn cách độ 2 mét. Nó bật chợt rung lên giữ dội, các bộ phận sắp tách bỏ mà nổ tung. Cùng lúc đó, Thiên Ngạo đạp mạnh vào xe để lấy đà nhào lộn bay thẳng qua chiếc ferrari, xoay người ngồi xuống băng ghế. Từ phía sau phát ra âm thanh nổ lớn.

Miêu Nguyệt bấy giờ mới thở đều, liếc sang nhìn hắn. Cô không cố ý đùa đến mức đó, không ngờ lại thành ra thế này. Thiên ngạo người nóng như lửa, tức giận nhìn cô. Cô gái này không ngoan một chút nào, hắn cần hảo hảo dậy bảo rồi. Thiên Ngạo tay dùng lực kéo cô ném sang ghế bên, còn mình thì nhào qua ghế lái. Miêu Nguyệt lúc này có hơi bất an. Cô định lên tiếng thì môi hắn đã phủ môi cô, mạnh bạo cắn mút. Một tay hắn giữ vô lăng, tay kia giữ chặt cổ cô, dùng thân khóa toàn người cô, Miêu Nguyệt tuyệt nhiên không thể nhúc nhích. Từng cử chỉ thô bạo như giáo huấn, môi cô bị day mạnh bật ra những tia máu, hô hấp khó khăn, thậm chí hắn không cho cô lấy một cơ hội phản kháng. Miêu Nguyệt hơi thở ngày càng gấp, rốt cuộc nhịn không được bật ra những tiếng rên nhỏ ‘‘Hm..ưm’’. Điều đó càng gợi thêm sự phấn khích, hắn lại càng mạnh bạo. Miêu nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, tủi thân cũng có. Chưa bao giờ cô bị ai bắt nạt đến mức này. Tưởng như lúc khóe mắt sắp trào lệ,.. Hắn buông cô ra.

Thiên Ngạo nhìn bộ dạng của cô, mắt tím huyền ảo ngân ngấn nước, môi anh đào sưng mọng, tóc hơi rối, cổ bị giữ chặt đỏ ửng,thật đáng thương a. Bất quá không cho cô bài học thì không được. Miêu Nguyệt cắn chặt đôi môi sưng mọng rướm máu, tức giận nhìn hắn. Đồng ý là cô hơi quá đáng, nhưng hắn quá đáng hơn. Nhưng từ khi nào, cô so đo với người khác thế này? Từ khi nào cô dễ dàng bị khi dễ thế này? Đáng chết. Thiên Ngạo khóe môi cong lên, vuốt mũi cô sũng nịnh, chân đạp ga.

- Trở về thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.