Chuyển ngữ: Longuevie (Sao) & Bis
Beta: Mây
*
Đợi đến khi tuyết ngừng rơi, Nhĩ Đông đến thôn Mậu. Y tò mò mọi thứ, tìm hiểu tất cả những điều có ở thôn Mậu. Những ngôi nhà san sát nhau, người đi trên đường đông như kiến, nhìn xung quanh còn có thể thấy những người bán hàng rong vừa canh quầy vừa hò hét.
"Ở đây có bán ngọc Nam Hải!"
Nhĩ Đông lại gần, dáo dác nhìn vào viên ngọc đang tỏa sáng lấp lánh trong chiếc hộp, nhưng sau đó, y bị chủ quầy chặn lại: "Biến, biến, đây là viên ngọc rất có giá trị, mua không nổi thì đừng có cản trở việc buôn bán của tao."
Nhĩ Đông sợ hết hồn, hoảng hốt trốn ở sau lưng Chẩm Hàn Sơn, chỉ ló ra nửa cái đầu nhìn chủ quầy. Một người phụ nữ mặc quần áo ngăn nắp đi tới, ông ta vội vã cúi đầu khom lưng nịnh hót nàng. Nhĩ Đông thừa dịp ông ta không để ý rồi làm mặt quỷ, không đợi chủ quầy quay người lại y đã cong chân chạy đi.
Cách đó không xa, giọng nói mềm mại của một thiếu nữ vang lên: "Trà hoa Tà Khê đây, trà hoa thơm đầu mùa đây."
Nhĩ Đông ngửi thấy một hương hoa rất nồng, nhưng bây giờ là mùa đông, hoa hòe cũng héo khô từ lâu, làm sao lại có bông hoa nào tỏa hương thơm ngào ngạt như vậy được? Nhĩ Đông kéo ống tay áo sư phụ, nói: "Mùi thơm quá."
Chẩm Hàn Sơn đi đến nơi bán trà hoa của vị thiếu nữ kia, nàng ta cười nhẹ nói: "Lang quân (*) nhìn này, trà thơm của năm đấy, đủ loại."
(*) Lang quân (郎君): Là cách gọi thân mật của người vợ với chồng của mình, đồng thời, là tên chung dùng cho quan chức, con nhà giàu.
Nhĩ Đông nghe sư phụ nói: "Hỏi thằng bé."
Thiếu nữ đó nở một nụ cười nhìn Nhĩ Đông: "Cậu bé, có muốn uống cái gì không? Trời đông giá rét lạnh lẽo, một tách trà là ấm người ngay."
Nhĩ Đông nhìn xung quanh, trong mỗi tách trà đều có một đóa hoa, y bỗng cảm thấy thật mới mẻ, vậy nên nãy giờ chỉ toàn lo ngắm nghía. Thiếu nữ bán trà kiên nhẫn chờ y.
Nhĩ Đông uống một tách trà, tay lạnh như băng cũng dần dần trở nên ấm áp. Có lẽ là đã bị nàng thiếu nữ kia cảm hóa rồi, y không còn khiếp đảm núp ở đằng sau lưng của sư phụ không dám gặp người lạ nữa; trái lại, y càng trông như một chú cún năng động quay tới quay lui. Thôn Mậu thực sự rất náo nhiệt, nhiều người như vậy, nhiều hàng hóa như thế, khiến y hoa hết cả mắt.
"Nhĩ Đông." Chẩm Hàn Sơn gọi đồ nhi của mình, hắn đứng trước cửa ra vào của một cửa hàng.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy gò từ bên trong cửa hàng đi ra. Ông chú đó cúi chào một cái, dùng ngữ khí rất cung kính mà nói: "Chẩm tiên sinh, mời vào."
Nhĩ Đông nhìn râu mép của ông ta, sau đó nhìn chiếc áo choàng đẹp đẽ trên người ông, cái áo choàng này có hoa văn gợn nước giống như ánh sáng lộng lẫy vậy.
Ông chú trung niên cuối cùng cũng phát hiện sau lưng hắn có một cái đuôi, ông bèn vội vàng hỏi: "Chẩm tiên sinh, vị này là?"
"Môn sinh Nhĩ Đông."
Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Chào anh bạn nhỏ. Đệ tử của Chẩm tiên sinh nhất định sẽ là một thanh niên tuấn kiệt."
"Tư chất ngu dốt, không thành báu vật được."
"Có Chẩm tiên sinh ở đây, biến sắt thành vàng thì có gì khó?" Ông cười nói sau đó đổi đề tài, "Chẩm tiên sinh, đan dược đặt mua ở Tà Khê tôi thử qua rồi, kém xa mấy loại mà tiên sinh đưa cho tôi."
Hắn nghe ông nói đến chính sự, bèn nói với Nhĩ Đông: "Hàng hóa rao bán trên quầy ngươi có thể mua, nhớ nửa canh giờ sau phải quay lại đây, đừng quên đưa đồ vật trong ví cho chủ quầy."
Nhĩ Đông cầm cái ví tiền trong tay, không chờ y mở ví ra nhìn sư phụ đã nghiêm khắc nói: "Đừng có mà đi loạn, nếu lỡ bước chân ra khỏi con đường này, ngươi đừng hòng trở về."
Niềm vui khi cầm chiếc ví trong tay chưa được bao lâu đã bị lời nói lạnh như băng của sư phụ đánh tan đi gần hết. Nhĩ Đông có chút mất mát, tại sao sư phụ mỗi khi nói chuyện với người khác, trên mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười nho nhỏ, nhưng khi nói chuyện với mình, mặt của người cứ như băng lạnh? Có khi nào là vì y thật sự quá ngu dốt, cho nên sư phụ mới không thích?
Nhĩ Đông ủ rũ gục đầu xuống lượn lờ trước cửa tiệm hết mấy phút, sau đó y lại bị mấy tiếng rao hàng dọc đường thu hút sự chú ý. Cách đó không xa có một tiệm mì vằn thắn, Nhĩ Đông nuốt nước bọt nhìn vằn thắn lăn tăn trong nồi nước đôi. Nước dùng của mì vằn thắn được ninh với xương heo, thơm cực kì, có thêm cả tôm khô, hành lá và những gia vị tươi ngon khác.
"Cho cháu một bát ạ." Nhĩ Đông nói với bà chủ đang bận rộn mời khách. Y không quên lời dặn dò của sư phụ, lấy một khối bạc lấp lánh từ trong ví ra đưa cho bà.
Bà chủ nhìn miếng bạc trong tay Nhĩ Đông, mặt mày lúng túng: "Cậu bé, cháu có tiền đồng không?"
Nhĩ Đông lật qua lật lại cái ví, tìm không ra một xu tiền bằng đồng hình tròn như bà chủ nói. Y chỉ đơn giản là đổ tất cả những thứ có ở trong ví lên bàn, để bà chủ tự mình lấy.
Bà chủ bị doạ cho trắng mặt, vội vã giúp y bỏ mấy miếng bạc vào trong ví, cầm chiếc ví nặng nề dúi vào trong ngực áo của Nhĩ Đông.
"Tiểu công tử, không nên để lộ tiền bạc ra ngoài, cháu ăn mì rồi mau về nhà đi."
Bà chủ đem bát mì do chồng mình nấu đến đặt trước mặt y. Nhĩ Đông vùi đầu vào ăn, chỉ trong chốc lát đã uống hết luôn cả nước dùng. Mà y lại không biết, bà chủ vì một khối bạc nhỏ này mà đi hết mấy quầy hàng khác để góp đủ tiền thối.
Y đang muốn đi về thì bị bà chủ cản lại: "Tiểu công tử, tiền thối này."
Lồng ngực Nhĩ Đông bị nhét một cái bọc giấy nặng trình trịch, một tay y cầm còn không nổi, đành dùng hai tay để nâng.
"Cháu không muốn lấy cái này." Nhĩ Đông nói.
Bà chủ dở khóc dở cười: "Cháu cứ cầm nó rồi ghé mấy quầy hàng mà mua đồ, họ chỉ nhận tiền đồng trong bọc giấy này thôi."
Nhĩ Đông không xài hết nổi mấy đồng tiền trong bọc giấy, trên tay đã chất đầy hàng hóa y mua được, riêng bình trà, y mua hẳn ba cái. Nhĩ Đông phát hiện, cửa hàng nào cũng thích dùng tên Tà Khê để đặt cho tiệm, giống như là chỉ cần có chữ Tà Khê thì món hàng ấy sẽ có giá trị hơn những đồ vật khác.
Nhĩ Đông ngậm viên kẹo, mơ hồ hỏi: "Tà Khê là gì?"
Không chờ ông chú bán kẹo trả lời, con trai của ông ta đã kinh ngạc nói: "Ngay cả Tà Khê mà ngươi cũng không biết sao? Đi về phía đông, ở ven biển địa phương, đó chính là Tà Khê. Tà Khê vừa rộng lại còn đẹp nữa, bán hàng hóa thì giá cả như ở trên trời, mấy người sống ở đó còn giàu hơn cả Hoàng đế nữa cơ."
Nhĩ Đông nghe mà bối rối, "biển rộng" là gì? "Hoàng đế" là gì? Nhưng y hiểu được rằng, Tà Khê rất rộng lớn, cũng bán nhiều món đồ thú vị y như ở thôn Mậu vậy.
"Lớn hơn cả nơi này nữa sao?" Nhĩ Đông hỏi.
Gương mặt của người thiếu niên lộ rõ vẻ khinh thường: "Làm sao có thể so sánh thôn Mậu với Tà Khê được?"
"Ở Tà Khê cũng có nhiều đồ ăn ngon sao?"
"Tất nhiên! Cha ta từng mua cho ta bánh bò ở Tà Khê đó, ăn ngon mà muốn rớt cả cái lưỡi ra ngoài!"
Nhĩ Đông nói: "Nhưng mà đồ ngọt ở thôn Mậu ăn cũng rất ngon."
"Hừ, đúng là cái đồ nhà quê, nói cái gì cũng không hiểu."
Thấy thiếu niên không để ý tới mình nữa, Nhĩ Đông không thể làm gì khác hơn là đi dạo ở cửa tiệm khác.
Cửa hàng bên trong bày đầy đống kỳ trân dị bảo Nhĩ Đông chưa từng nghe qua bao giờ, nếu như không phải tay y đã không cầm nổi cái gì nữa, nhất định y sẽ mua mấy cái này về cho bằng được. Nhĩ Đông bỗng nhiên nhìn thấy một con chim kì quái, toàn thân của nó đều là một màu đỏ, điều khiến người ta ngạc nhiên chính là nó chỉ có một chân.
Chủ nhân của con chim trong lồng tới gần, thấp giọng nói: "Không phải con chim này rất tuyệt sao, nó tên là Tất Phương, tôi bắt gặp nó từ mấy ngàn dặm ngoài kia, nếu cháu muốn, tôi bán nó với giá hai lạng bạc."
Nhĩ Đông chỉ hiếu kỳ mỗi việc con chim này đứng có một chân mà cũng vững được, cũng không có ý định mua nó.
Chủ nhân của con chim này thấy Nhĩ Đông cứ nhìn chằm chằm nó bèn nghĩ phải bịa ra vài trò hay hay mới được, gã nói tiếp: "Con chim này thần kỳ lắm đó, nó biết phun ra lửa."
Nhĩ Đông nghe vậy, trợn to mắt: "Vậy nếu con mua nó thì từ nay về sau không cần phải thổi lửa nữa ạ?"
"Ơ, nếu con chim này thổi ra lửa được thì tại sao ông lại nhốt nó trong lồng tre cơ chứ?"
Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau. Nhĩ Đông quay đầu lại, đôi mắt suýt chút nữa bị chói đến chảy cả nước mắt. Thiếu niên mặc một thân hoa phục, cổ tay áo dùng kim tuyến thêu vân văn, trên ngón tay, cổ tay của hắn mang đầy đồ trang sức nạm bảo thạch, dưới ánh mặt trời toả sáng rực rỡ, so với mặt trời còn chói hơn.
Thiếu niên hừ một tiếng: "Cái con chim xấu xí bị nhuộm màu này mà cũng dám gọi là Tất Phương à?"
"Cái thằng nhóc thúi này chui đâu ra vậy?" Chủ nhân của con chim thấy người tới bắt lỗi nên có chút tức giận.
"Thúi á? Huân hương trên người bổn thiếu gia là của Vân Hương Các, trên người bổn thiếu gia đây còn vác thiêu cả mấy lạng vàng, ngươi dám nói ta thúi á?" Thiếu niên vênh váo đắc ý mà nói, tỏ vẻ khinh bỉ cái gã đang xắn tay áo như sắp đánh người.
Gã ta còn chưa kịp ra tay, phía sau thiếu niên đã xuất hiện thêm mấy người, mỗi tên dáng người cao to như cái cột đình, khiến gã sợ trắng xanh cả mặt, bèn mang theo con chim bỏ chạy.
"Này!"
Nghe thiếu niên nói con chim kia chỉ là chim bị nhuộm màu. Tuy Nhĩ Đông biết vải vóc có thể nhuộm màu, dụng cụ có thể nhuộm màu, nhưng y lại không biết chim chóc cũng có thể nhuộm màu. Chỉ hai khối bạc là mua được một con chim nhuộm lông, nghe có vẻ không tồi!
"Này đằng kia, đang nói ngươi đấy."
Nhĩ Đông chợt nhận ra thiếu niên đang nói chuyện với y.
"Bổn thiếu gia đây đã giúp ngươi, ngươi còn không biết điều nói cảm ơn ta à?"
Nhĩ Đông gãi đầu một cái, nói: "Sư phụ không dạy em cái đó."
Thiếu niên tức giận giơ chân lên: "Đồ ngốc, đáng lẽ ta không nên giúp ngươi, để ngươi bị lão ta gạt luôn cho rồi!"
Dứt lời, hắn quay đầu, xoay người rời đi, đi mấy bước, lại quay đầu liếc Nhĩ Đông một cái, thấy Nhĩ Đông vẫn trông rất mờ mịt thì tức giận hừ một tiếng.
Sau khi thiếu niên rời đi, Nhĩ Đông đi dạo một lát.
Thôn Mậu thiệt sự lớn quá à! Đồ hàng nào bày ra quầy y cũng muốn mua hết trơn, Nhĩ Đông thật sự không biết còn nơi nào sống động hơn thôn Mậu nữa không. Y quay về tìm sư phụ, từ phía xa xa lại nhìn thấy thiếu niên mặc áo hoa kia.
Sắc mặt thiếu niên kia rất tệ: "Cái nơi gì mà rách nát vậy? Chỉ toàn bán sắt vụn! Một khối vàng ta còn tiêu không hết! Chi bằng đi Tà Khê cho rồi."
Không biết đây đã lần thứ mấy Nhĩ Đông nghe đến hai chữ "Tà Khê" từ miệng của người khác nữa.
Rốt cuộc Tà Khê là chốn như thế nào?
Nhĩ Đông nơm nớp bước đi. Bỗng một ấm trà rỗng rơi xuống đất "ầm" một tiếng, y giật mình, hoàn hồn lại.
Thôi chết! Muộn mất thôi!
Nhĩ Đông lượm ấm trà lên rồi chạy thật nhanh. Sư phụ đã đứng đợi trước cửa hàng. Nhĩ Đông hồng hộc chạy tới.
"Chúng ta đi thôi." Sư phụ nói.
Nhĩ Đông lưu luyến quay đầu lại nhìn con đường dài phía sau, vừa nhìn vừa bước theo sau sư phụ.
Những bông hoa tuyết rơi xuống từ trên trời như một tơ lụa, từng bông từng bông nhịp nhàng đáp xuống mặt đất, trên đầu tóc hai người chẳng mấy chốc đã đầy những bông tuyết mềm mại.
Nhét toàn bộ hàng mua được vào trong bao, Nhĩ Đông chợt nhớ đến một điều, y vội vàng ngừng bước, tháo chiếc bao xuống. Từ bên trong túi, y lấy ra một chiếc khăn choàng cổ làm bằng lông. Người bán chiếc khăn choàng này nói chiếc khăn này được làm từ lông cáo. Nhĩ Đông sờ chiếc khăn choàng, vật liệu rất mềm, dán sát vào da thịt cũng rất thoải mái.
"Sư phụ, cho người!" Nhĩ Đông cười lộ ra một hàm răng trắng.
Tuyết rơi rồi, sư phụ ăn mặc mỏng manh quá. Chiếc khăn quàng này không những đẹp, mà còn có thể giữ ấm.
"Không cần, ngươi giữ đi." Hắn lạnh nhạt nói.
Nhĩ Đông hạ bàn tay đang nâng khăn quàng xuống, đôi mắt đang cong cong cười trở lại như ban đầu, và nụ cười trên môi dần ảm đạm, y chán nản đáp: "Vâng."
"Hôm nay, con thấy rất vui, cảm ơn sư phụ ạ." Nhĩ Đông ngẩng đầu quan sát phản ứng của sư phụ, nhưng người chỉ vội vàng cất bước, không để ý đến vẻ mặt ủ rũ của y.
"Đừng quên lời hứa của ngươi."
Nhĩ Đông cúi đầu dõi theo cách đôi ủng của hắn dẫm lên lớp tuyết mới rơi, chỉ trong chốc lát những bông tuyết sạch sẽ đã trở nên bẩn thỉu.
Y không biết liệu có thể đến thôn Mậu lần nữa hay không, huống chi là thành Tà Khê xa xôi. Nhưng thành Tà Khê muôn người mong ngóng trông như nào nhỉ?
"Sư phụ ơi, người đã đến Tà Khê bao giờ chưa ạ?" Nhĩ Đông hỏi.
Lời còn chưa dứt, người kia đã đứng lại.
Khoảnh khắc Nhĩ Đông thấy sư phụ quay người, khuôn mặt hắn trông ảm đạm vô cùng, tựa bầu trời xám xịt trước một cơn mưa lớn.
Như thể bị ai đó siết cổ, bỗng chốc Nhĩ Đông chẳng thể thốt lên lời nào.