Tiêu Dao tiện tay cầm một ngọc giản trên quầy hàng lên,sử dụng thần thức xem xét. Phàm là ngọc giản dùng để giao dịch hay buônbán đều bị quán chủ đặt cấm chế, chỉ có thể xem một phần nội dung, chờsau khi thanh toán linh thạch mới giải trừ cấm chế này, lúc đó ngọc giản mới chính thức thuộc về người mua. Dù sao thì phần lớn người tu tiênđều nhìn qua là không quên được nên nếu bị người ta xem toàn bộ thì nóigì đến chuyện buôn bán nữa.
“Vừa rồi nghe đạo hữu nói nơi này có bán tuỳ bút và truyện ký ghi lại tâm đắc khi tu đạo. Xin hỏi đặt tại nơi nào?.”
Tiêu Dao buông ngọc giản trong tay xuống, tiếp tục cầm lấy một cái khác xem xét, tùy tiện hỏi lão đạo kia.
Thấy có mối làm ăn, lão đạo sao có thể quên không thổi phồng quầy hàngnhà mình. Lão hé ra nụ cười tươi như hoa, ngay cả vệt đỏ say rượu cũnghồng thêm, lấy tay chỉ vào một khu bên trái của quầy, trả lời nàng:
“Hì, vị đạo hữu này đúng là tinh mắt, đi khắp thị phường này cũng không có mấy người bán đâu. Đương nhiên cửa hàng lớn có, nhưng mà đắt lắm,hơn nữa còn chưa chắc tốt bằng chỗ ta. Đây đây, đạo hữu nhìn xem, tất cả đều đặt ở đây hết.”
Tiêu Dao nghe vậy, cảm thấy lão đạo này thật thú vị, chỉ cười cười gậtđầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cầm lấy ngọc giản nơi lão đạo chỉ chậm rãi xem xét.
Lão đạo thấy nàng nghe hắn nói phét mà không bỏ đi, đảo tròng mắt một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-rai-tien-do/2720463/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.