Tiêu Dao mở trang thứ nhất ra, bên trên chỉ viết một câu mở đầu:
“Thiên mệnh chi vị tính, dẫn tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo. Đạo và nhân, không thể tách rời; nếu tách rời, thì không phải đạo.”
Đang muốn lật tiếp lại phát hiện toàn bộ các trang còn lại đều bị chekín, đương nhiên là do lão đạo kia làm. Nghĩ đến chuyện ngay cả quyểnsách kê chân bàn cũng phải giữ bí mật như vậy, nàng không khỏi bật cười. Lão đạo sĩ này đúng là tham tiền hết chỗ nói, chỉ đành gọi lão:
“Đạo hữu, quyển sách này bán thế nào?”
Lão đạo thấy nàng gọi liền quay đầu nhìn quyển sách trên tay nàng một cái, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống:
“ Vị đạo hữu này tới quầy ta quấy rối sao? Chọn nửa này lại chọn quyển này?”
Lúc này lão đạo càng chắc chắn nữ khách này tới tìm xui cho mình. Hừ,nói chuyện mang gai, suốt ngày ra vẻ, ngọc giản tốt thì không mua lại đi mua quyển sách nát lão dùng để kê bàn, thế còn không phải là tới quấyrối lão sao? Cũng may, vật phẩm của lão đều có ấn ký độc nhất vô nhị,không mua không thể xem toàn bộ.
Tiêu Dao nghe vậy là biết lão đạo hiểu lầm mình, vội vàng cười giải thích:
“Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta không phải tới quấy rối. Ta quả thực muốn mua quyển sách này. Ông cứ ra giá đi.”
Lão đạo dùng ánh mắt bất thiện đánh giá nàng từ trên xuống dưới một hồi, thấy Tiêu Dao cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cũng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-rai-tien-do/2720466/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.