“ Cửa máy bay mở hơn mười lắm phút rồi, tại sao lại vẫn chưa ra.”. Minh Hoàng nhăn mặt nói nhỏ trong miệng. Theo lẻ thường thì họ phải ra sớm rồi mới đúng.
“ Hay là có chuyện gì?”. Trong khi anh đang lẩm bẩm trong miệng, thì những tên vệ sĩ bất ngờ nhao nhao mở miệng:
“ Ồ! Họ ra rồi kìa.”
Minh Hoàng ngước mắt lên, nhìn thấy bên cạnh Phan Việt chính là Tiểu Đào. Anh trợn mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú, anh không thể tin vào hình ảnh trước mắt.
“ Chỉ mới một tuần thôi, sao cô ta lại xinh đẹp như vậy.”. Nhìn Tiểu Đào mà anh cảm thấy thế giới đúng là xoay tròn, điều này càng làm anh khẳng định một câu nhân gian lưu truyền:
“ Chim đã không hót thì thôi, một khi đã hót thì vang vọng đất trời.”
Ngay lập tức Minh Hoàng nghĩ ngay đến Gia Lâm:
“ Không biết sau khi thấy Tiểu Đào ngon như thế này, thì anh ta sẽ như thế nào nhỉ, haha.. Chắc là khó chịu đến chết mất.”
Minh Hoàng thấy cô chào tạm biệt với mấy người Phan Việt, sau đó quay đầu đi về phía anh. Nhìn thấy cô về nhà an toàn, anh cũng vui vẻ lên không ít:
“ Tiểu Đào, đã lâu không gặp.”
Tiểu Đào nghe vậy, tim giật thon thót, mở miệng nói lúng túng:
“ Anh.. Hoàng.”
“ Sao đi chơi vui không?”. Minh Hoàng tiếp tục hỏi, hôm nay anh không ngược chết cô, thì anh sẽ không phải tên Minh Hoàng.
Đôi tay Tiểu Đào bứt rứt, cô cuối đầu nhận lỗi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629384/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.