Với một lực lượng vệ sĩ hùng hậu cùng với đội ngũ an ninh của sân bay. Xe của Tiểu Đào nhanh chóng vượt qua cánh nhà báo, chạy băng băng về làng biệt thự.
Thời tiết thành phố đang bước vào giai đoạn mùa mưa, cho nên cứ gần đến chiều tối thì những cơn mưa rào bắt đầu xuất hiện. Ngồi trong xe, Minh Hoàng thấy Tiểu Đào im lặng rất lâu, cô cứ lấy tay sờ sờ vào những giọt mưa đang chảy dài trên cửa kính. Anh sợ cô đang áy náy chuyện của bạn mình, đành mở miệng trấn an:
“ Tiểu Đào, đợi một thời gian nửa sếp tổng nguôi giận. Tôi sẽ đề cập lại chuyện của bạn cô. Tôi tin chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi!”
Tiểu Đào lạnh lùng mở miệng nói: “ Không cần.”
Nghe thấy thái độ của cô nói chuyện với anh như vậy, Minh Hoàng có chút khó xử, bất giác anh thở dài xoay người lên phía trên, không muốn tiếp tục nhiều lời. Anh là người làm việc luôn có đạo lý của mình, đúng là đúng mà sai là sai. Nhưng nếu Gia Lâm làm sai, thì anh sẽ làm sai cùng với anh ta. Nói cho cùng, trong chuyện này chẳng dính dáng gì đến bạn của Tiểu Đào, thế mà vẫn phải chịu cảnh oan ức rời đi.
“ Chung quy vẫn là mạnh được yếu thua mà thôi!”
Tiểu Đào nghe nhắc đến Gia Lâm thì cô lười nói chuyện về anh ta. Chỉ riêng sự việc Thùy Dương vì cô mà bị đuổi việc, khiến cô càng ghét cay ghét đắng anh ta hơn. Nghĩ đến Phan Việt mà cô thầm đem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629385/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.