Trước khi cả đoàn người bước xuống, Phan Việt nhìn qua Tiểu Đào căn dặn:
" Tiểu Đào, thông tin máy bay có người đi vào đã bị báo chí phát hiện, mặc dù họ không có nắm được tình hình cụ thể, cũng không có người biết là em đi vào. Nhưng nếu thông tin bị lộ ra ngoài, ít nhiều sẽ gây phiền phức cho em."
Phan Việt tiếp tục nhấn mạnh: " Cho nên là ai hỏi em chuyện gì thì cũng không cần nói, tất cả đã có anh, em nhớ chưa."
Tiểu Đào nghe câu cuối thì xúc động mạnh, ngoan ngoãn gật đầu: " Em nhớ rồi."
Đến giờ phút này, cô cảm nhận được anh thật sự rất tốt với cô. Cô nhớ lại mấy ngày trước gặp anh, anh quan tâm cô vô điều kiện, cái gì không biết anh chỉ dẫn từng li từng tí. Cái gì không hiểu thì anh nhẹ nhàng trả lời. Anh còn dắt cô đi chơi, giới thiệu cho cô những món ăn ngon, anh còn chụp hình cho cô rất nhiều tấm hình làm kỉ niệm. Trong khi cô và anh chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà anh chăm sóc cô không khác gì một người thân ruột thịt.
Nghĩ đến đây đôi mắt Tiểu Đào đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn xuống. Phan Việt thấy cô khóc liền vội ôm cô vào lòng.
Lão Minh đang nghe Phan Việt dặn dò Tiểu Đào cũng dâng lên một nỗi niềm khó tả, sau đó thấy cô khóc thì đôi mắt của ông nheo lại như muốn già theo năm tháng. Cả đoàn người ai cũng cảm động nhìn cặp đôi phía trước này, chỉ duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629383/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.