Đến khoảng giữa trưa, Tống Tử Đằng mới rời giường, Nhật Tâm đứng bên cạnh bẽn lẽn khoát tay hắn bước vào phòng ăn. Vừa đi tới cửa, mùi hương cháo hành thơm nghi ngút đã thoang thoảng bay tới khuấy động khứu giác. Tim Tống Tử Đằng thắt lại trong giây lát, cái hương vị thân quen này, dù có nếm qua bao nhiêu mỹ vị, hắn cũng không thể nào quên được. Đó là mùi cháo hành quen thuộc hắn được người ấy tận tình đút cho khi còn bất tỉnh vào mười năm trước.
Nếu nói cháo nào chẳng có hương vị giống nhau, thì ở đây lại có trường hợp ngoại lệ. Mùi thơm của gạo nguyên cám hoà quyện cùng chút muối tinh, tiêu đen và hành thái nhỏ, chỉ lấy phần ngọn còn non xanh màu tươi mới, thứ hương vị thân quen mà xa lạ, hắn đã được nếm suốt khoảng thời gian vừa đau khổ, vừa hạnh phúc nhất ấy. Phải chăng, mùi vị nào cũng thế, khác nhau chỉ ở người đầu bếp mà thôi.
Nhưng mà, người nấu cháo và bón cho hắn ăn ngày ấy chẳng phải luôn là Lại Nhật Tâm hay sao?
Tống Tử Đằng lặng người tiến vào trong, Vân Hi đang đứng trước bàn bếp, quay lưng về phía hắn, mái tóc đen nhánh của y đã dài quá gáy, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng, nhìn y càng đặc biệt yếu ớt. Tống Tử Đằng như bị thôi miên, đôi chân cứ thế tiến lên phía trước. Ngay khi sắp chạm vào Vân Hi, lại thấy Lục Diệp ngang nhiên đứng trước mặt hắn ôm lấy Vân Hi.
"Bảo bối, tôi muốn ăn."
Trong phòng bếp lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570482/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.