Tống Tử Đằng nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ thấy bóng dáng ai đó lảo đảo bước đi. Hắn muốn đưa tay túm lấy, lại phát hiện căn bản thân ảnh ai kia đã quá xa tầm với, càng muốn mở to mắt nuốt lấy hồi ức khắc khoải, hình bóng trước mắt lại càng trở nên nhạt nhoà. Cơn đau nửa đầu cũng đồng thời tra tấn hắn, mạnh mẽ nhổ hết gai nhọn mà Tử Đằng đã dày công dựng nên suốt bao năm qua, đưa hắn vào cơn mộng mị tàn ác nhất.
Mười năm trước, lúc bị bè lũ Đại Bàng Hội truy đuổi, Tống Tử Đằng lê đôi chân bị đạn bắn xuyên qua chạy vào một con hẻm nhỏ. Theo từng bước đi, máu tươi từ ba bốn nhát đâm sâu trên người lại rỉ ra, dòng máu uốn lượn như những sợi tơ đỏ rực, thấm ướt bàn tay đang cố ấn mạnh vào vết thương để cầm cự. Máu tươi nhuốm đỏ đôi tay, nước mưa như trút chảy dài qua khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ giận dữ, thấm ướt chiếc áo trắng đã dần chuyển sang màu của thứ chất lỏng đang cuộn sôi trong cơ thể, dán vào thân hình cao lớn với những khối cơ hoàn mỹ. Tống Tử Đằng đang tuổi trưởng thành, từ ngày biết cha mẹ lỡ dính dáng đến bọn xã hội đen, hắn đã tập luyện ngày đêm, mong ngày trở về có thể trở thành tấm khiên chắn chống đỡ cho gia đình. Nhưng thời gian không chờ đợi Tử Đằng, khi hắn đã đủ cứng cáp, trước mắt hắn chỉ còn là hai khối thi thể của đấng sinh thành, đã không còn nguyên vẹn nữa.
Chỉ không lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.