Vân Hi nhớ tới bài báo về người mẹ có đứa con nhỏ bị ô tô cán, cũng không biết sức lực ở đâu, nâng được cả đầu ô tô nặng vài tấn lên cứu con mình. Vân Hi tuy rằng không hiểu được tình cảm mẫu tử thiêng liêng, bởi y biết nếu đứa nhỏ bị kẹt dưới bánh xe đó là mình, người đàn bà y gọi là "mẹ" đó có lẽ còn mong xe cán mình chết hẳn chứ không phải ngắc ngoải để bớt một cái miệng ăn, bớt một kẻ vô dụng không làm ra tiền bạc. Nhưng Vân Hi có thể hiểu được cảm giác sợ mất một người là như thế nào. Đó là cảm giác khi thấy Tử Đằng một thân đầy máu, hơi thở mong manh. Lúc đó trái tim y như ngừng đập, y sợ mất đi người này, sợ hắn bị bắt lại, sợ hắn bị giết chết, sợ rằng khi hắn biến mất, chính mình cũng không còn lí do để tiếp tục tồn tại nữa.
Vân Hi chính là như thế, giống như một con vịt nhỏ chui ra từ quả trứng mới nứt vỏ. Người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt sẽ được vịt nhỏ coi như đấng sinh thành, bất kể đó có là con gà, con sói, con người... còn đối với Vân Hi, người đầu tiên đối xử tốt với y, liền được y mặc định là người đặc biệt nhất, bất kể kẻ đó mang trái tim thiên thần hay ác quỷ. Đó là suy nghĩ vặn vẹo vô căn cứ của một đứa trẻ khuyết thiếu sự dạy dỗ, khuyết thiếu tình thương yêu.
Vân Hi từ nhỏ đã như người đi trong rừng không có la bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570480/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.