" Cũng may không phải vết bỏng nặng nên chỉ cần cô thường xuyên thay băng và bôi thuốc theo hướng dẫn sẽ không để lại sẹo"
" Tôi biết rồi" Cô đáp qua loa, bỗng nhìn đồng hồ, vội bật dậy nhưng vì cử động mạnh nên vết thương có chút nhức liền nhăn mặt, "Sắp muộn giờ làm rồi!"
" Hôm nay cô không cần đi làm cũng được. Với vết thương như vậy thì không biết cô sẽ chăng sóc bệnh nhân hay ngược lại nữa." Anh đáp, tay gấp chiếc hộp sơ cứu lại, rồi ngước lên dùng giọng điệu ra lệnh: " Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về"
" Không làm phiền anh đâu, tôi tự về cũng được..." Cô xua tay từ chối.
Có vẻ anh cũng chẳng nghe lời cô nói lắm mà trực tiếp nhấc bổng cô lên tay mình, một mạch bước ra ngoài cửa.
" Anh định đi bây giờ luôn sao?" Nhã Tịnh đứng từ xa nhìn anh đang bế cô trên tay hỏi.
Nhiều người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang xoắn trên phòng khách. Bắt gặp những ánh mắt đó, cô chỉ biết thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực anh để tránh những ánh mắt ấy.
Cô che tai lại, nhưng những tạp âm tia chớp điện bén nhọn đánh vào màng nhĩ, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn. Cô biết chắc rằng đó cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì về cô.
Tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh, cô hận không thể cấu xé nó ra thành từng mảnh để cho hả dạ.
" Ừm" Anh chầm chậm mà ném ra một chữ như thế rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259647/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.