Sau khi ngâm vết bỏng tầm 15 phút bằng nước sạch thì anh bắt đầu sơ cứu như công việc thường lệ.
Câu nói ấy của anh và ám hiệu của Lộ Nguyệt Nhi cứ khiến cô lưu tâm mãi.
Bước chân vào giới thượng lưu này, thứ đầu tiên cô phải thay đổi đó chính là phong cách của mình.
Ý anh là, đôi giày cao gót ấy quá cao so với cô, hay vì nó ngay từ đầu vốn đã không thuộc về cô...?
Cò Lộ Nguyệt Nhi, cô ta làm thế rốt cuộc với mục đích gì? Nếu đổi lại là cô ta bị thương thì có phải mọi ánh mắt nghi ngoặc đều hướng về cô không, và sẽ lại có kịch bản của một tiểu trà xanh và nữ chính cùng nhau chiến tranh ngầm.
" Đừng suy nghĩ lung tung nữa" Anh nói, mắt vẫn tập trung băng vết thương cho cô.
"Không cần anh quản" Cô đanh mắt nhìn anh.
Một cơn ran rát liền ập đến chiếm lấy cơ thể. Dường nhưng anh đang cố tình trừng phạt tính khí của cố bằng việc băng vết thương mạnh bạo hơn.
" Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không..." Cô dùng ánh mắt hối lỗi mà cầu xin Vũ Tổng.
"Ngồi im" Anh nói, tay nhẹ nhàng kiểm tra những vết thương cũ của ngày hôm qua, sẵn tiện cũng thay băng luôn.
Những hành động rất thuần thục này, đã lâu rồi cô chưa thấy lần nữa, bỗng dưng lúc này, cô cảm thấy cảm xúc có chút đan xen lẫn lộn...
Mạn Mạn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259645/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.