Cô siết chặt mu bàn tay mình, định bật lại những lời nói mỉa mai ấy bỗng dưng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Cô cơ hồ là theo bản năng phát giác được hơi thở của người đàn ông kia. Người phía sau cơ hồ cười khẽ một tiếng, đi vài bước đến bên người cô, là Vũ Tổng.
Anh nắm lấy bàn tay kéo cô đứng dậy. Đáy mắt tàn nhẫn nhìn một lượt quanh căn phòng.
Mọi người liền im phăng phắc, như thể chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được.
Phu nhân vẫn ngồi trên bàn, trên tay mân mê ly rượu vang nói: " Hãy chào hỏi đi, đây là tiểu thư của Lộ Thị"
"Xin chào" người con gái ấy đứng dậy, giơ một tay ra trước rồi mỉm cười: " Tôi là Lộ Nguyệt Nhi, cháu gái của Lộ Minh Triết của tập đoàn Lộ Thị"
Anh chỉ lạnh lùng phớt lờ ánh mắt của người con gái đó mà quay sang nói: " Mẹ, Mạn Mạn có chút mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ một chút. Nhã Tịnh, xin lỗi vì không thể dự đến hết bữa tiệc"
Đôi mắt người phụ nữ liền nhìn anh như phóng ra một tia lửa điện. Tựa như có một sợi dây giữa hai người, không thể cắt đứt, nhưng cũng không thể kéo dãn ra nữa. Chỉ cần tác động nhẹ từ bên ngoài, thì sợi dây sẽ đứt khi nào không hay.
Nhưng có vẻ không ai trong hai người muốn gìn giữ sợi dây đó cả. Mặc kệ cho sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhã Tịnh thấy thế cười trừ: " À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259632/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.